Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4019: Mỗi người một nhiệm vụ (02)

“Nhưng bây giờ không phải đi một mình, còn có chúng ta đi cùng mà.” Thạch Thuần không hiểu nói.
Lam Y Nhân hỏi ngược lại: “Vậy ngươi cảm thấy chúng ta có thể ước thúc được nàng ấy sao?”
“À, hơi bị khó.”
Thạch Thuần suy nghĩ một chút, nhịn không được lắc đầu cảm khái: “Bối Bối tỷ rất ham chơi. Chơi hứng khởi thì cũng tám lạng nửa cân với anh rể.”
Lúc này Tô Bối Bối đã lấy lại tinh thần, bất mãn trừng Thạch Thuần: “Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta tám lạng nửa cân với Hạ Thiên. Ngươi mới là tám lạng nửa cân với tên sắc lang kia đấy.”
“Bối Bối tỷ, ngươi nói vậy là sao?”
Thạch Thuần mở to ánh mắt vô tội: “Ta là người hiền lành, thuần khiết. Bằng không, ta cũng không tên Thạch Thuần.”
“Bớt làm bộ đi.”
Tô Bối Bối trừng mắt nhìn Thạch Thuần: “Nếu ngươi có thể lấy cái tay của mình khỏi đùi ta, ta có thể tin ngươi mấy phần.”
“A?”
Thạch Thuần bỗng nhiên lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cười: “Thật ngại quá, là ta vô tình thôi.”
Tô Bối Bối tiện tay gạt tay Thạch Thuần ra, sau đó nói: “Ngươi bớt học tên sắc lang kia những hành động không đứng đắn đi.”
“Đúng, là anh rể sai. Hắn háo sắc, ngay cả người thuần khiết như ta cũng bị hắn ô nhiễm.”
Thạch Thuần không ngừng gật đầu, vô cùng khẳng định: ‘Bối Bối tỷ, về sau ngươi nhất định phải cẩn thận, đừng để tên sắc lang là anh rể chiếm tiện nghi.”
“Sau đó tiện nghi ngươi đúng không?”
Tô Bối Bối lại nhịn không được trừng mắt nhìn Thạch Thuần.
Thạch Thuần học cách cười hì hì của Hạ Thiên, không nói gì nữa.
“Được rồi, chúng ta làm chuyện chính đi. Những người khác đã xuất phát rồi đấy.” Lam Y Nhân nhắc nhở.
Quả nhiên, Tô Bối Bối quay đầu lại, phát hiện những người khác đã rời đi, hoặc sử dụng truyền tống phù để vào bí cảnh.
Nàng cũng không do dự nữa, niệm phù chú Dạ Ngọc Mị đã dạy, vận linh khí rót vào trong lá bùa.
Lập tức lá bùa bốc cháy, một khe nứt không gian xuất hiện.
Thạch Thuần kinh ngạc hỏi: “Đây chính là không gian truyền tống sao?”
Lam Y Nhân cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Quả nhiên thần kỳ. Khó trách người ta nói điểm cuối của khoa học chính là tu tiên.”
“Đi thôi.”
Tô Bối Bối thoáng bình ổn lại tâm trạng, sau đó cất bước dẫn đầu đi vào.
Thạch Thuần nhảy theo, Lam Y Nhân bọc hậu.
Sau khi ba người tiến vào, lá bùa trong nháy mắt được đốt cháy hết, khe nứt không gian cũng tiêu tán.

Bí cảnh Quy Khư.
Tô Bối Bối, Lam Y Nhân và Thạch Thuần thông qua kẽ nứt không gian truyền tống vào, đến một nơi có phong cảnh tú lệ.
Nơi này chẳng những có núi, có nước, mà núi còn lơ lửng giữa không trung với nước bao quanh.
Bốn phía hoa cỏ phồn thịnh, không khí cũng mát mẻ lạ thường. Đứng bên trong, xác thực làm cho người ta như mộc xuân phong.
“Nơi này chính là bí cảnh?”
Tô Bối Bối chậm rãi quay đầu nhìn xung quanh, gương mặt chỉ toàn là sự vui mừng: “Chẳng khác nào một nơi nghỉ dưỡng. Tên đại sắc lang Hạ Thiên này đúng là trọng sắc khinh bạn. Có nơi chơi vui thế mà không mang ta theo.”
Lam Y Nhân cũng kinh ngạc trước cảnh tượng nơi này: “Đúng là không khác gì tiên cảnh.”
“Đừng nhìn phong cảnh gì nữa. Chúng ta tìm đến hạch tâm bí cảnh đi.”
Sau khi bước vào, Tô Bối Bối ngược lại là người bình tĩnh nhất. Nàng lấy tấm bản đồ từ trong túi ra, nhìn qua một chút, sau đó chỉ về một hướng: “Đi bên này. Mọi người cẩn thận. Nơi này không an toàn như bề ngoài đâu.”
Thạch Thuần gật đầu: “Ta biết rồi. Nhụy Nhụy tỷ đã nói cho ta biết, trong này có rất nhiều quái nhân quái vật, không cẩn thận là có thể chết.”
“Không cần sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Lam Y Nhân mỉm cười, tiến lên nắm tay Thạch Thuần đi theo sau lưng Tô Bối Bối.
Tô Bối Bối thả người bay vút, phát hiện dưới đáy có một luồng linh khí lát thành một con đường: “Nơi này có đường, hẳn là chuẩn bị trước đó của đám người Dạ Ngọc Mị.”
Ba người rơi xuống con đường kia, nhanh chóng lao vút về một hướng cố định, đỡ tốn thời gian công sức, lại còn an toàn vô cùng.
Tuy nhiên, các nàng cũng không chủ quan. Dù sao nơi này cũng là bí cảnh Quy Khư, trước kia còn là địa bàn của Viên gia, ai biết được có tai họa ngầm nào còn sót lại hay không.
Đi được nửa canh giờ, con đường đã bị đoạn mất.
Ba người Tô Bối Bối rơi xuống một cái bệ tròn bán kính khoảng hai ba mét, xung quanh tràn ngập sương mù màu trắng, che khuất tầm mắt của các nàng.
Thạch Thuần nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại không còn đường vậy?”
“Hoặc đường chỉ kéo đến đây, hoặc đường đã bị người ta làm hư?”
Ánh mắt Lam Y Nhân ngưng lại, lập tức đề phòng hẳn lên.
Tô Bối Bối đánh giá xung quanh, sau đó lấy bản đồ ra, kiểm tra cẩn thận rồi nói: “Dựa theo những gì ghi trên bản đồ, nơi này là Lạc Tiên Đài. Chỉ cần thả linh thạch xuống cơ đài, nó có thể khởi động. Hai người đến bên cạnh xem có cái gì hay không?”
Thạch Thuần đi nửa vòng, vội kêu lên: “A, nơi này có một cái lỗ hình lăng trụ, là cơ đài sao?”
“Bên này của ta cũng có một cái.”
Một bên khác, Lam Y Nhân hồi đáp.
Tô Bối Bối suy nghĩ một chút, sau đó lấy mấy khối linh thạch từ trong túi da ném cho Thạch Thuần và Lam Y Nhân.
Quả nhiên, sau khi linh thạch được bỏ vào lỗ hình lăng trụ, lập tức có một cột sáng sáu màu hiện lên.
Lập tức, toàn bộ tiên đài đều sụp xuống.
“A!”
Thạch Thuần bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may được Tô Bối Bối kéo lại.
“Là ai dám xông vào cấm địa bí cảnh Quy Khư?”
Tiếp theo, một cái búa khổng lồ từ trên trời giáng xuống tiên đài.
Nhìn điệu bộ này, nếu bị đập trúng, không nói đám người Tô Bối Bối bị nện thành thịt nát, ngay cả tiên đài cũng bị băng liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận