Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3210: Ngốc không thua gì nàng

“Khẩu khí lớn thật.”
Ngô Chính Nghiệp đứng dậy, chỉ tay vào thiếu nữ váy xanh: “Các ngươi tốt nhất nên nghĩ cho thông suốt rồi nói tiếp. Đây là thuyền của ta, bất cứ lúc nào ta cũng có thể đuổi các ngươi xuống.”
“Rất tốt.” Ánh mắt thiếu nữ váy xanh hiện lên sát ý: “Từ giờ trở đi, chiếc thuyền này chính là tài sản của Hoa Thần giáo chúng ta. Nếu ai có dị nghị, ta lập tức ném người đó vào trong biển cho cá ăn.”
“Ngươi là cái thá gì mà ra lệnh ở đây?” Ngô Chính Nghiệp nổi giận, chỉ tay vào thiếu nữ váy xanh: “Đây là thuyền Ngô gia chúng ta, Hoa Thần giáo gì đó chưa từng nghe nói qua. Bây giờ ta bảo các ngươi biến ra ngoài cho bổn thiếu gia… A!”
Lời còn chưa nói hết, cả người Ngô Chính Nghiệp đã bay ra ngoài.
Thiếu nữ váy xanh nói với hai lão giả mặc áo bào đen đứng sau lưng: “Các ngươi giải quyết hắn cho ta, sau đó tìm kiếm toàn bộ con thuyền, nhất định phải tìm cho ra tiểu thư.”
“Này, ta cảm thấy các ngươi đừng nên tốn sức nữa.” Tô Bối Bối cười nói: “Tiểu thư nhà ngươi đi đâu ta không biết, nhưng ít nhất ta có thể khẳng định, nàng ấy tuyệt đối không có ở trên thuyền.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Sắc mặt thiếu nữ váy xanh lạnh lại: “Chắc chắn đã có người tiếp ứng nàng ấy. Lập tức cho ngừng thuyền lại, quay đầu đuổi theo.”
Tô Bối Bối có chút không nói ra được: “Nói thế nào chúng ta cũng ở với nhau một ngày một đêm, tại sao ngươi lại trở nên lạnh nhạt như thế?”
“Ngươi…” Thiếu nữ váy xanh sửng sốt một chút, không khỏi đánh giá Tô Bối Bối vài lần, bỗng nhiên tỉnh ra: “Là ngươi.”
Tô Bối Bối mỉm cười, đắc ý nói: “Không sai, chính là ta.”
“Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi giấu tiểu thư nhà ta ở đâu rồi?” Thiếu nữ váy xanh mở to mắt, trong đầu không ngừng nhớ lại tình huống hai ngày qua: “Hỏng rồi, nhất định là sáng sớm hôm qua, ngươi thừa dịp ta không có ở trong phòng mà tráo đổi với tiểu thư.”
“Bây giờ mới nhớ đến, ngươi đúng là ngốc.” Tô Bối Bối lắc đầu cảm thán.
Hạ Thiên gật đầu: “Xác thực rất ngốc, cũng không thua gì nàng.”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn ăn đòn đúng không?” Tô Bối Bối tức đến mức muốn đánh Hạ Thiên một quyền. Khi nàng ở Giang Hải, bất luận học đại học hay đã lên làm Tổng giám đốc tập đoàn Thần y, ai mà không khen nàng cực kỳ thông minh, ngay cả truyền thông cũng thường xuyên sử dụng trang nhất để ca ngợi nàng như một hình mẫu của vẻ đẹp và trí tuệ.
“Ngốc giống như nàng là được.” Hạ Thiên cười một tiếng. Bây giờ hắn đang cảm thấy nhàm chán, cũng không muốn cứ như vậy mà đắc tội với Tô Bối Bối.
Tô Bối Bối cũng không dễ dụ như vậy. Nàng nói với Hạ Thiên: “Ngươi đúng là miệng chó không thể khạc ra ngà voi. Cho dù nói nhảm, ngươi cũng không thể khiến ta vui vẻ được sao? Nếu ngươi muốn khen ta, ngươi không thể nói ta là đệ nhất thông minh trong thiên hạ được à?”
“Không được.” Hạ Thiên nghiêm túc lắc đầu: “Chúng ta nên thực tế và có nguyên tắc. Ta mới là người thông minh nhất thiên hạ, nàng chỉ có thể được coi là người thông minh thứ hai. A, không đúng, Thần Tiên Tỷ Tỷ thông minh hơn nàng, vợ Băng Băng cũng thông minh hơn nàng. Tiểu Kiều càng không cần phải nói. Vợ xinh đẹp là chị họ của nàng, nhất định còn mạnh hơn nàng.”
Hạ Thiên lắc đầu, muốn khen Tô Bối Bối một chút, kết quả đếm tới đếm lui, mười vị trí đầu đều không có.
“Ngươi.” Tô Bối Bối tức điên lên, mắng to: “Lúc này, ngươi lại nói đến nguyên tắc. Đầu của ngươi là đầu gỗ à?”
“Một đôi cẩu nam nữ! Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, các người mau giết bọn họ cho ta.” Thiếu nữ mặc váy xanh thấy Hạ Thiên và Tô Bối Bối không nhìn nàng ta, hơn nữa còn công nhiên liếc mắt đưa tình trước mặt nàng ta, nàng ta tức đến mức phổi muốn nổ tung, lập tức hạ lệnh giết chết.
Hai trưởng lão áo bào đen giống như quỷ mị, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Hạ Thiên và Tô Bối Bối.
Lập tức, hai vệt ánh sáng lạnh lẽo hiện lên, dùng tốc độ cực nhanh chém về phía cổ Tô Bối Bối và Hạ Thiên.
“Chút trình độ đó mà còn muốn giết người?” Mặc dù bản lãnh của Tô Bối Bối không bằng chúng nữ của Hạ Thiên, nhưng cũng không bị mấy chiêu thức như thế này làm bị thương. Nàng nhẹ nhàng linh hoạt tránh đi một chiêu này.
Hạ Thiên thì càng không cần phải nói, động cũng không thèm động. Trảm kích phóng đến trước mặt hắn đã biến mất không còn thấy tăm hơi.
“Các ngươi cũng có chút bản lãnh đó, khó trách lại dám đối đầu với Hỏa Thần giáo chúng ta.” Thiếu nữ mặc váy xanh hừ lạnh một tiếng, nói với hai lão giả mặc áo bào đen: “Các ngươi không cần lưu thủ. Dù sao cũng không thấy tiểu thư đâu, người trên thuyền này phải chết hết mới có thể giải mối hận trong lòng ta.”
Hai lão nhân mặc áo bào đen nhận được mệnh lệnh, cũng không tiếp tục che giấu, toàn thân tản ra một luồng khí tức màu xanh quỷ dị.
Khí tức rất nhanh tràn ngập toàn bộ đại sảnh, giống như sương mù.
Đám phú hào trong đại sảnh cảm thấy không ổn, vội chạy trốn. Kết quả còn chưa đến hai ba giây, từng người một đã ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
“Đây chính là Đoạt Thần Vụ, có thể trực tiếp đoạt tất cả sinh mệnh.” Thiếu nữ váy xanh đắc ý, có chút trào phúng nhìn Hạ Thiên và Tô Bối Bối: “Mặc dù hai người các ngươi có chút bản lãnh, nhưng so sánh với thủ đoạn của Hoa Thần giáo chúng ta vẫn không đáng một… Phốc.”
“Biến đi.” Tô Bối Bối nhìn thấy, tức giận bay đến một cước, đá thẳng vào mặt thiếu nữ mặc váy xanh.
Thiếu nữ mặc váy xanh bay ra ngoài, răng trong miệng vỡ nát, toàn bộ gương mặt sưng vù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận