Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2940: Tại sao ngươi lại ở đây?

Chỉ thấy bên trong đám bùn nhão, những bàn tay hư thối vươn ra, bám vào đùi các nàng, không ngừng sờ loạn, thậm chí còn mò đến những nơi cực kỳ bí ẩn, dọa các nàng sợ đến phát khóc.
Những bàn tay hư thối này đều có độc. Một khi dính vào người, sẽ khiến cho cơ thể của bọn họ chậm rãi thối nát, nhưng không trí mạng. Loại đau đớn này khó mà chịu đựng được.
Cho dù Vũ Tễ Nguyệt là nam nhân nhưng cũng buồn nôn không nhịn nổi, chỉ là cố nén không lên tiếng.
“Bạch, Bạch sư tỷ, tỷ giết ta đi, ta không chịu nổi.” Có nữ đệ tử không chịu nổi, la lớn với Bạch sư tỷ.
Cách đó không xa, trên một cây đại thụ cành lá um tùm, Mộc Hàm và Mị Nhi đang quan sát tình huống phát sinh trên đỉnh núi.
“Ngươi nói bọn họ đang cố tình diễn một tuồng kịch cho chúng ta xem hay là thật?” Mị Nhi do dự hỏi Mộc Hàm.
Mộc Hàm cũng không dám xác định. Trước kia nàng là đặc công, trải qua rất nhiều chuyện thiên hình vạn trạng, trong đó tất nhiên cũng có rất nhiều cạm bẫy không thể tưởng tượng. Loại tình huống trước mắt cũng có khả năng rất lớn là diễn, nhưng khả năng không phải nhằm vào các nàng.
“Bất kể có phải hay không, chúng ta cũng phải cứu người.” Mộc Hàm suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn có quyết đoán: “Ngươi ở đây tiếp tục quan sát. Nếu có gì ngoài ý muốn, ngươi cứ tùy cơ ứng biến.”
Mị Nhi nhẹ gật đầu: “Được, ngươi nhất định phải cẩn thận.”
Mộc Hàm từ trên cây nhảy lên một cái, thả người xuống đỉnh Lượng Sí Phong, con gao găm trực tiếp gạt về phía nam tử mày rậm.
Nam tử mày rậm vừa nhìn thấy có bóng người xuất hiện bên cạnh, còn chưa kịp phản ứng, đầu của hắn đã bị chủy thủ của Mộc Hàm chém rớt xuống đất, lăn vào trong trận pháp.
“Chậc chậc chậc, cuối cùng cũng đã hiện thân rồi.” Điều quỷ dị chính là, sau khi đầu của nam tử mày rậm rơi vào trong trận pháp, hắn ta vẫn còn có thể lên tiếng nói chuyện: “Ngươi là Thiên Phi nương nương ở Thần Tiên đảo?”
Mộc Hàm cau mày, cảm giác không thích hợp, mặt vẫn không đổi sắc: “Ngươi biết thân phận của ta?”
“Chỉ biết một ít mà thôi, nhưng cũng đủ rồi. “Nam tử mày rậm mỉm cười: “Từ lúc các ngươi một bước bước vào địa giới Bạch Hạc Sơn, ta đã biết. Còn một người nữa, vì sao lại không xuất hiện?”
“Ngươi không cần quan tâm điều này.” Mộc Hàm thản nhiên nói: “Nếu ngươi đã biết rõ thân phận của ta, ngươi chắc cũng đã rõ mục đích ta đến đây?”
Đầu nam tử mày rậm cười lăn lộn trên mặt đất, hưng phấn nói: “Đương nhiên ta biết, cho nên ngay từ đầu bổn Hộ pháp đã đồ sát hết toàn bộ Bạch Hạc Sơn, chỉ để lại mười tiểu cô nương, chính là để bày một trận đại chiến nghênh đón các ngươi đến.”
“Chúng ta đã đến, ngươi còn chiêu thức nào chưa dùng thì dùng đi.” Mộc Hàm cẩn thận nhìn chung quanh, miệng ứng phó một câu.
Đầu nam tử mày rậm cười không ngừng, giọng điệu hung dữ: “Căn cứ theo tư liệu Lam Kinh truyền đến, tu vi của đám Thiên Phi nương nương các ngươi đều thâm bất khả trắc nhưng ra đời lại không sâu, biết rất ít về Tiên Vân đại lục. Cho nên, phương pháp bình thường không đối phó được các ngươi, nhất định phải dụng chút tâm tư mới thành…”
Mộc Hàm lại ném chủy thủ bay qua, chém đầu nam tử mày rậm thành hai nửa: “Ngươi nói nhảm nhiều quá, chết đi cho ta.”
“Ha ha ha, đại trận Vạn Quỷ Uyên Lâm đã sẵn sàng.” Đầu người bị cắt thành hai nửa vẫn cười như cũ: “Toàn bộ Bạch Hạc Sơn đều bị trận pháp bao phủ. Ta, Vạn Hỏa giáo Hữu hộ pháp đang chờ các ngươi ở chỗ sâu Vạn Quỷ Uyên.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Bạch Hạc Sơn kéo dài mấy trăm dặm bỗng dưng bị một luồng khói đen nồng đậm che phủ, mặt đất biến thành màu đen, vô số oan hồn lệ quỷ gào thét trong vũng bùn khiến người ta phải rùng mình.
Mộc Hàm thả người bay lên, muốn phá vỡ quỷ vụ này. Đáng tiếc, hàng trăm sợi xích oan hồn màu đen bỗng nhiên bay ra, cuốn lấy chân Mộc Hàm kéo trở về.
Mị Nhi cũng bị vô số quỷ ảnh tập kích. Mặc dù tu vi của nàng cao thâm nhưng quỷ ảnh quá nhiều, giết không hết, trảm không dứt. Hơn nữa, tất cả còn bất tử. Một giây trước vừa chém xong, một giây sau đã ngưng tụ lần nữa, cuối cùng nàng vẫn bị kéo về phía vũng bùn bên trong.
Nhìn thời gian tưởng chừng như qua rất lâu, thật ra đều phát sinh trong chớp mắt ngắn ngủi.
Chờ đến khi lấy lại tinh thần, Mộc Hàm phát hiện nàng đã ở bên trong thâm uyên đưa năm ngón tay lên cũng không thấy, xung quanh không hề có chút điểm sáng, bên tai luôn có tiếng thét như có như không, giống như đang có vô số người khàn giọng khóc rống từ rất xa, lại giống như quỷ hồn đang gào thét.
Ám uyên này còn không ngừng hấp thu linh khí bên trong cơ thể của nàng. Hiện tại, nàng chưa kịp suy nghĩ ra cách phòng ngừa, thật sự đau đầu.
Mị Nhi cảm nhận tình thế không ổn, nhất định phải nghĩ biện pháp tìm được Mộc Hàm rồi nói. Vừa đi chưa được hai bước, một luồng linh áp đã lao đến chỗ của nàng. Cả kinh, nàng vung đao chém về phía đó.
Đao quang lóe lên, một quỷ ảnh bị chém thành hai khúc.
Không biết qua bao lâu, Mị Nhi bị đám quỷ ảnh chơi đùa đến mức thần kinh trở nên nhạy cảm. Chỉ cần nghe được một chút gió thổi cỏ lay, nàng sẽ vung đao chém tới. Cứ theo đà này, linh khí bên trong cơ thể của nàng sẽ không chống đỡ được bao lâu.
Lúc này, từ xa có một bóng người đang đến gần nàng.
“Đi chết đi.” Mị Nhi bị đám quỷ ảnh quấy rối đến giận không kềm được, xách đao chém đến. Kết quả tiểu đao bị đối phương dễ như trở bàn tay bắt được.
Mị Nhi đang muốn một cước đạp đến, bỗng từ trong ánh đao thoáng nhìn được mặt đối phương, lập tức kinh ngạc không thôi: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận