Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3898: Đánh lén

“Ngươi chẳng qua cũng chỉ như thế.”
Nhạc chưởng môn chậm rãi thu chưởng, nói với Hạ Thiên: “Nghe nói ngươi còn có danh xưng cao thủ đệ nhất thiên hạ, đúng là buồn cười, không biết tự lượng sức mình.”
Hạ Thiên đứng im không nhúc nhích, miệng giật giật giống như muốn nói cái gì đó.
Lúc này, một luồng hơi lạnh đột nhiên sinh ra, nhanh chóng bao phủ hắn bên trong, sau đó trên người hắn nổi lên từng tầng sương khí.
Tuyết xung quanh cũng không ngừng được hấp thu, dính vào bên ngoài, cuối cùng biến thành một quả cầu băng cực kỳ lớn, nội bán kính đoán chừng cũng đã hai ba mét.
“Hạ Thiên?”
Sắc mặt Ninh Nhụy Nhụy thay đổi, lộ ra vẻ kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống này.
Nàng nghĩ, Hạ Thiên tuyệt đối không trúng những chiêu thức như thế. Cho dù trúng, cũng không thể không có lực hoàn thủ như vậy.
“Hoàng huynh, đa tạ đã tương trợ.”
Lúc này, Nhạc chưởng môn bỗng nhiên chắp tay giữa không trung.
Giữa không trung, một bóng người xuất hiện, là một đạo nhân trung niên mặc áo bào màu vàng, khoảng năm chục tuổi, tướng mạo lạnh lùng, ánh mắt giống như kền kền.
Người này là người vừa mới đánh lén Hạ Thiên từ phía sau. Ông ta cũng không trả lời Nhạc chưởng môn, từ trong lòng bàn tay bay ra một vật giống như một bảo tháp nho nhỏ, thu băng cầu to lớn kia vào.
“Không cần cảm ơn.”
Đạo nhân áo bào màu vàng cất kỹ bảo tháp, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất: “Tiểu tử Hạ Thiên đã giết con trai Hoàng Thiết Thiền của ta cách đây không lâu. Hôm trước, hắn lại giết đại đệ tử của ta Mã Thiết Hà. Ta đã sớm muốn chém hắn thành muôn mảnh. Bây giờ ta mang hắn đi, mang về phái Thiên Sơn bào chế một phen. Nhạc lão đệ, ngươi không ngại chứ?”
Trong lòng Nhạc chưởng môn thoáng có chút khó chịu, nhưng vẫn nhịn xuống, cười khan: “Chỉ cần tiểu tử này chịu khổ thêm một phần, thù con trai ta xem như đã được báo.”
“Các ngươi đánh lén người khác, đúng là vô sỉ cực kỳ.”
Ninh Nhụy Nhụy tức giận không thôi, chỉ vào Nhạc Vô Nhai và đạo nhân áo bào màu vàng mắng to: “Hai người cộng lại hơn một trăm tuổi nhưng lại còn làm ra chuyện mất mặt như thế, mau thả Hạ Thiên ra.”
Trong khi nàng đang định tính sổ với hai người kia, lập tức bị Ninh Vọng Hải kéo lại.
“Nhụy Nhụy, đừng kích động.”
Ninh Vọng Hải nhẹ giọng trấn an: “Con còn chưa hiểu rõ thực lực của Hạ Thiên. Chắc chắn hắn sẽ không có chuyện gì đâu, trước yên lặng theo dõi kỳ biến đi.”
Ninh Nhụy Nhụy thầm nghĩ cũng đúng. Hạ Thiên tuyệt đối không có khả năng trúng chiêu của người khác. Bây giờ hắn còn chưa phản ứng, nói không chính xác hắn đang ấp ủ một thủ đoạn nào đó.
“Đánh lén? Ta là chính diện đánh trúng hắn.”
Mắt Nhạc chưởng môn hiện lên sự khinh bỉ: “Chuyện này chỉ có thể nói hắn học nghệ không tinh, cũng là báo ứng hắn giết con trai của ta.”
Ninh Nhụy Nhụy cười lạnh: “Dám làm mà không dám nhận, danh môn chính phái cẩu thí, mặt cũng không cần.”
“Hừ, ngươi thì tính là gì, có tư cách gì mà nói chuyện ở đây.”
Đạo nhân áo bào vàng lạnh lùng nhìn Ninh Nhụy Nhụy, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ: “Nữ nhân thì nên lấy chồng sớm một chút, sau đó giúp chồng dạy con, đấm đấm đá đá không thích hợp với các ngươi.”
Lời này nói ra, thật ra cũng có ý riêng, cũng không chỉ nhằm vào Ninh Nhụy Nhụy, mà còn châm chọc nữ nhân đang làm đương gia của phái Tuyết Sơn.
Sắc mặt Băng Ngữ Hạ quả nhiên có chút không tốt.
“Hoàng chưởng môn, ngươi đang đánh vào mặt ta, cố ý khiến cho ta khó xử sao?”
Chỉ thấy một lão phụ nhân tóc bạc trắng, khí chất không tầm thường chậm rãi từ trong đại điện bước ra.
Đây chính là gia chủ phái Tuyết Sơn hiện tại, Chưởng môn Băng Vạn Phách.
Khoảng năm mươi năm trước, bà là đồ đệ của Chưởng môn Cảnh Kỳ Hoan phái Tuyết Sơn, về sau gả cho Cảnh Kỳ Hoan, trở thành Chưởng môn phu nhân.
Cảnh Kỳ Hoan tuyên bố bế sinh tử quan, từ đây không màng bất cứ chuyện gì dẫn đến phái Tuyết Sơn loạn đến giặc trong giặc ngoài cùng nổi lên, lúc nào cũng có cơ hội lật úp.
Lúc đó, bà đã dùng thân phận Chưởng môn phu nhân ngăn lại cơn sóng dữ, giải quyết dứt khoát, nhất cử bình định các loại tai họa, cũng nhờ thế mà trực tiếp ngồi lên chức Chưởng môn.
Phái Tuyết Sơn nhanh chóng yên ổn xuống, thậm chí địa vị cũng từng bước lên cao trong chốn giang hồ.
Cho nên, mặc kệ người khác nói bà thừa cơ đoạt vị như thế nào, tất cả đều không thể phủ nhận năng lực xuất chúng của bà.
“Nãi nãi.”
Băng Ngữ Hạ nhìn thấy, lập tức bước đến.
Đạo nhân áo bào màu vàng nhìn thấy lão phụ tóc trắng, gương mặt hiện lên sự kiêng kỵ lẫn xem thường không thể phát hiện: “Ta nói chẳng qua chỉ là sự thật. Ngươi cảm thấy nói ngươi thì chỉ có thể nói trong lòng ngươi có quỷ.”
“Hoàng Viễn Thiệu, ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không?”
Sắc mặt Băng Vạn Phách lạnh lại, quát lớn: “Phái Tuyết Sơn không chào đón ngươi, mời ngươi đi ngay lập tức.”
Đạo nhân áo bào vàng nhìn thấy phụ nhân tóc trắng, sự khinh tường trong ánh mắt lại càng đậm, lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng bổn tọa muốn đến cái ngọn núi rách nát này của các ngươi lắm sao? Chẳng qua ta nhận lời mời của Nhạc lão đệ, thuận tiện giải quyết luôn cừu nhân giết con ta mà thôi.”
“Băng chưởng môn, Hoàng huynh là khách quý mà ta mời đến.”
Nhạc chưởng môn tức giận nói: “Đại hội liên minh Cửu Sơn làm sao có thể thiếu phái Thiên Sơn tham dự chứ?”
Băng Ngữ Hạ nhịn không được nói: “Các ngươi hùng hổ dọa người như vậy, nào có chút ý tứ đến làm khách chứ?”
“Ngươi là cái thá gì? Chỗ này có phần cho ngươi lên tiếng sao?”
Đạo nhân áo bào vàng hung hăng trừng mắt nhìn Băng Ngữ Hạ, quát lạnh một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận