Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4320: Kiếm này của ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt

Giữa không trung.
Kim nguyệt bỗng nhiên tròn quá mức.
Dưới ánh trăng, kiếm khí như mưa.
Toàn bộ Thiên Hà, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, có mặt khắp nơi.
Vấn Thiên Đạo Nhân không thể không vận lồng khí bao phủ hắn, Phù Diêu Tiên Tử, còn có Chu Cửu Thần đã sớm bất tỉnh bên trong.
Hạ Thiên nhìn thấy cảnh tượng này cũng không có gì kinh ngạc, chỉ khẽ cau mày một cái.
Loại kiếm thuật này đã vượt ra ngoài hiện tại.
Nó không chỉ có sức mạnh phi thường, mà quan trọng hơn, nó còn ẩn chứa một chút dư vị pháp tắc.
Cái gọi là Đại chí tôn, xem ra cũng không hoàn toàn chỉ là hư danh, vẫn còn có chút tác dụng.
Nếu Hạ Thiên không có Băng Hỏa Linh Thể lẫn Nghịch Thiên Bát Châm, xác thực hắn đã chết qua rất nhiều lần.
Loại kiếm thế này nếu cứng rắn chống đỡ, hơn phân nửa là không ngăn được.
Mặc dù Hạ Thiên có đôi khi rất lỗ mãng nhưng cho đến nay hắn không ngốc, càng không có chuyện đi chịu chết.
Mỗi một hành động mà hắn làm, người ngoài xem ra đều rất ngu ngốc, nhưng thật ra đều có cân nhắc của hắn.
Chỉ là hắn khinh thường việc đi giải thích với người khác, càng lười nghĩ đến những khúc mắc, càng không thích vòng vo tranh đấu kiểu này.
Tư duy chiến đấu của Hạ Thiên khá đơn giản và hiệu quả.
Tức là trực tiếp đánh được thì trực tiếp đánh, không đánh được thì phải tạo cơ hội đánh trực diện. Trong lúc Hạ Thiên đang suy nghĩ nên đánh trả như thế nào, Hạ Vô Kỵ cũng không đứng yên. Ông ta thả lỏng áp chế đối với pháp tướng kim thân, hình thể càng lúc càng lớn, dần dần lấp đầy toàn bộ không gian, giống như một Đại Phật nối liền trời đất.
Nước còn sót lại trong thiên hà bị chưng thành sương mù, xen lẫn cùng một chỗ với Phật quang màu vàng.
Điều này lại càng khiến cho pháp tướng của Hạ Vô Kỵ càng thêm trang nghiêm.
Hạ Thiên lười chơi trò trốn tìm với đám kiếm khí đó. Hắn gạt chúng sang một bên, vọt thẳng đến bản tôn của Hạ Vô Kỵ.
Chỉ cần xử lý tên ngu ngốc này, đống kiếm khí kia tự nhiên sẽ tự động tiêu tán.
“Hừ, muốn chơi bắt giặc phải bắt vua trước sao?”
Hạ Vô Kỵ càng thêm có chút giống với Đại Phật cười nhạo, quát lớn một tiếng: ‘Đáng tiếc ngươi tính sai rồi. Pháp tướng kim thân lúc này đã đạt đến Phật Đà chi tướng. Dựa vào sức mạnh của một mình ngươi không thể rung chuyển được đâu.”
Kim quang như sương ngưng thành tiểu kiếm tinh mịn, xen lẫn thành thiên la địa võng đồng loạt bắn về phía Hạ Thiên.
“Ngươi là nhện tinh sao?” Hạ Thiên nhếch miệng, có chút bất mãn nói.
Hạ Vô Kỵ cười lạnh: “Thần thức hóa thiên, kiếp lực hóa kiếm… Đây chính là thao tác cơ bản nhất sau khi đạt đến Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong. Ngươi ngay cả điều này cũng không biết sao?” Tiếp theo, ông ta ngạo nghễ nói: “Đương nhiên đây chính là dư vận pháp tắc, ngươi tuyệt đối sẽ không biết, bởi vì đây chính là bí thuật độc môn của bổn Chí tôn, lĩnh ngộ được bên trong tàn khư Chân Tiên, độc nhất vô nhị trong liên minh tu tiên. Ngươi hoàn toàn không đến gần được cơ thể của ta đâu.”
Vừa dứt lời.
Oành.
Hạ Thiên vòng qua mưa kiếm như lưới, một quyền đánh trúng lồng ngực Hạ Vô Kỵ, sau đó phát ra một tiếng chuông gõ trầm đục.
“Ngươi.”
Mặc dù Hạ Vô Kỵ bị đánh trúng mặt, nhưng cũng may nắm đấm của Hạ Thiên dường như không có uy lực gì, vì thế liền giễu cợt: “Chút khí lực đó của ngươi cũng chỉ gãi ngứa cho ta mà thôi.”
Bốp.
Lập tức một chưởng đánh bay Hạ Thiên ra ngoài.
Vô số kiếm khí tinh mịn chém đến, rất nhanh đâm Hạ Thiên thành nhím.
“Kiếm này của ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Hạ Thiên vẫn bình yên vô sự. Hắn dùng thức Châm Ngoại Châm tạo thành một vòng xoáy linh khí bên ngoài cơ thể của mình, tạm thời ngăn lại đống kiếm khí đó.
“Điêu trùng tiểu kỹ mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ.”
Gương mặt Hạ Vô Kỵ vẫn tràn ngập sự khinh thường. Ông ta khoát tay, bóp ra mười mấy ấn quyết: “Thần uy như ngục, vạn tượng bàn nhược, kiếm hóa ngàn vạn, quy về nhất niệm.”
Vô số tiểu kiếm tinh mịn lập tức ngưng tụ, biến thành một thanh cự kiếm màu vàng che trời.
Một chiêu này, cách đây không lâu Võ La Thần Quân đã dùng qua bên trong Cực Tiên Mộ, nhưng uy lực hoàn toàn không thể so sánh được.
Lúc đó, Hạ Thiên còn cảm thấy cự kiếm màu vàng đó có hoa mà không có quả. Bây giờ xem ra, Võ La Thần Quân ngay cả một phần trăm uy lực của một thức này cũng không phát huy ra được.
Bành.
Chưa đến nửa giây, cự kiếm màu vàng đã đâm thủng vòng xoáy linh khí của Hạ Thiên, mắt thấy muốn xuyên qua ngực của hắn.
Đinh.
Hạ Thiên lấy ra Định Hải Thần Châm đón nhận mũi kiếm. “Chỉ là một cây ngân châm, lại còn là lợi khí bình thường, làm sao có thể địch nổi Kim Nguyệt Hàn Khô Kiếm của ta.” Hạ Vô Kỵ lắc đầu, gương mặt tràn ngập khinh thường: “Hạ Thiên, ngươi có thể chết dưới một chiêu này của ta cũng xem như vinh hạnh của ngươi, đừng cố mà chống lại nữa.”
Hạ Thiên khinh thường nhiều lời với ông ta.
Linh khí bên trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, thông qua tĩnh linh văn chuyển hóa thành Băng Hỏa kiếp lực, sau đó truyền vào bên trong Định Hải Thần Châm.
Nghe thì có vẻ lâu, nhưng trên thực tế thậm chí còn chưa đến một phần nghìn giây.
Có Băng Hỏa kiếp lực gia trì, Định Hải Thần Châm lập tức cường ngạnh, thế như chẻ tre đâm phá mũi kiếm.
“Không thể nào?”
Hạ Vô Kỵ nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc khó hiểu: “Cho dù ngươi tu luyện ra được kiếp lực thì cũng chỉ là sơ kiếp mà thôi, làm sao có thể địch nổi Kim Nguyệt Hàn Khô Kiếm của ta?”
“Khả năng không lớn.” Hạ Thiên cười một tiếng: “Nhưng chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra kim nguyệt của ngươi đã không còn trọn vẹn sao?”
Lời vừa nói ra, Hạ Vô Kỵ đã sợ hãi cả kinh, lập tức quay đầu nhìn vòng kim nguyệt giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận