Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2977: Phương pháp trường sinh bất tử

“Đúng là đáng tiếc.”
Ánh mắt Tề Khoa Phu hiện lên sự tiếc hận: “Vốn ta cho rằng chúng ta có thể kết giao bằng hữu, xem ra là tự ta đa tình. Y tiểu thư, không biết ngươi có nghĩ đến hay không, ngươi làm như vậy thật ra đã gây họa cho bằng hữu của mình?”
“Loại cặn bã như ngươi, sống lâu một giây mới là bất công với người bình thường.” Bản tính của Y Tiểu Âm vốn thiện lương, rất ít khi động sát tâm, nhưng bây giờ nàng thật sự rất muốn giết người trước mắt: ‘Mặc dù không tính thay trời hành đạo, nhưng hôm nay ta nhất định phải giết ngươi.”
“Có chí khí, chỉ sợ ngươi không đủ bản lĩnh mà thôi.” Tề Khoa Phu cười phá lên, một lát sau đã thu lại nụ cười: “Ngươi muốn giết ta, ta lại không muốn giết ngươi, ta sẽ khống chế ngươi, sau đó dụ Hạ Thiên đến cứu ngươi. Hắn yêu ngươi như vậy, hắn nhất định sẽ cam lòng dùng phương pháp trường sinh bất tử đổi một mạng cho ngươi.”
Y Tiểu Âm lạnh lùng nói: “Ngươi sai rồi.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn nói hắn hoàn toàn không quan tâm đến ngươi?” Gương mặt Tề Khoa Phu tràn ngập châm chọc: “Vậy ta cũng không tin. Dù sao ta cũng đã điều tra qua.”
“Nếu ngươi đã điều tra qua, ngươi hẳn phải biết hắn không bao giờ thỏa hiệp với ngươi.” Giọng điệu Y Tiểu Âm vẫn rất lạnh nhạt, chậm rãi nói: “Hắn sẽ trực tiếp xử lý ngươi. Ngoại trừ nữ nhân xinh đẹp, không ai có thể uy hiếp được hắn.”
“Haha, vậy ta càng muốn giao thủ với hắn.” Nụ cười Tề Khoa Phu lại càng rạng rỡ hơn, chỉ vào Y Tiểu m: “Y tiểu thư, ngươi nên ngoan ngoãn ở lại trong trận đi, đừng nghĩ đến chuyện phản kháng, như thế ngươi sẽ rất thống khổ.”
Nói xong, khí lưu màu đen bên trong trận pháp bắt đầu ngưng kết, kết thành một hình lập phương cao rộng ba mét.
Y Tiểu Âm đương nhiên sẽ không để cho hắn ta đạt được mục đích, lập tức sử dụng Phiêu Miễu Bộ, muốn đào thoát khỏi pháp trận màu đen.
Nhưng, bất luận tốc độ của nàng có nhanh bao nhiêu, đám khí lưu màu đen luôn trước một bước ngăn trước người nàng, sau đó từ bốn phương tám hướng tuôn ra, bao vây lấy nàng.
Y Tiểu Âm đành phải xê dịch di chuyển tranh thủ thời gian cho mình, thuận tiện tìm sơ hở của trận pháp. Ngồi chờ chết xưa nay không phải là tính cách của nàng.
“Đừng vùng vẫy nữa.” Tề Khoa Phu gọi hai người áo đen mang một cái ghế đến, đắc ý nằm nghiêng trên ghế: “Y tiểu thư, ngươi không xông phá được trận pháp này của ta đâu. Hơn nữa, ngươi phản kháng càng lợi hại, về sau ngươi sẽ nhận được thống khổ càng nghiêm trọng hơn, không ai cứu được ngươi đâu.”
Y Tiểu Âm phát hiện nàng quả thật đã đánh giá thấp người trước mắt. Bằng không, nàng sẽ không có chuyện không phản kháng mà chấp nhận đến nơi này. Khi đó, nàng chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc đối phương là thế lực nào, không nghĩ đến lại gặp phải loại biến thái như thế.
Trong trận pháp, khí lưu màu đen càng lúc càng ngưng trọng. Từ trạng thái sương mù ban đầu đã chuyển thành nhựa cao su, hơn nữa còn có xu hướng ngày càng kiên cố.
Bành!
Y Tiểu Âm đánh một chưởng vào dịch nhờn màu đen đang tuôn về phía nàng. Sau khi đánh nổ, nàng di chuyển thật nhanh, tránh bị văng trúng. Cùng lúc đó, nàng tìm được một cơ hội tốt, trong phút chốc như quỷ mị từ trong trận pháp thoát ra, một chưởng vỗ về phía Tề Khoa Phu không chút phòng bị.
Y Tiểu Âm đúng là bị buộc đến đường cùng, đành phải dùng chưởng pháp này.
Trước kia, Hạ Thiên đã từng cưỡng ép dạy cho nàng bộ chưởng pháp này. Lúc đó, nàng hoàn toàn không có tâm trạng để học. Nhưng với trí nhớ rất tốt, nàng vẫn ghi nhớ bộ chưởng pháp đó.
Đây là lần đầu tiên nàng dùng nó, hiệu quả cũng kinh người, ít nhất vừa ra tay đã giúp nàng thu được cơ hội phản sát.
“Đến hay lắm.” Mặc dù Tề Khoa Phu cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng còn chưa đến tình trạng thất kinh, hai tay chấn động lộ ra hai cây súng ngắn, bắn liên hồi về phía Y Tiểu m.
Y Tiểu Âm cũng không sợ đạn. Sau khi tu tiên giả đạt đến tu vi Kim Đan Kỳ, cơ thể trên cơ bản đao thương bất nhập. Tuy nhiên, nàng vẫn tập trung tránh những viên đạn đó.
Quả nhiên, những viên đạn đó quỷ dị giống như khí lưu màu đen, sau khi bắn hụt thì nổ tung, biến thành nước rơi xuống xung quanh. Phàm là vật gì bị dính nước đều bị ăn mòn. Tiếp theo, chúng hợp với chất lỏng màu đen bên trong trận pháp, trận pháp lập tức lớn hơn.
Bành.
Tề Khoa Phu tránh không kịp, cứng rắn chịu một chưởng của Y Tiểu m, cả người bay rớt ra ngoài vài trăm mét, hơn nữa ngày mới đứng lên được. Vừa định há miệng nói chuyện, hắn ta bỗng nhiên phun ra một ngụm máu màu vàng, ngực vỡ ra, một trái tim bị chấn bể rơi ra ngoài.
“Ngươi xác thực rất lợi hại, nhưng ta vẫn còn tim.” Tề Khoa Phu lau vết máu nơi khóe miệng, một bước lui lại giẫm nát trái tim của mình: “Ngươi có thể giết ta được mấy lần? Mười lần, một trăm lần, một ngàn lần… Ha ha, chỉ sợ cũng không được.”
Y Tiểu Âm cố nhịn cơn buồn nôn xuống: “Ngươi đã được xem là bất tử bất diệt, không cần thiết đi tìm phương pháp trường sinh bất tử.”
“Không, không, không, loại phương pháp này chỉ đảm bảo ta không chết, nhưng không thể giúp cho ta trường sinh.” Tề Khoa Phu lắc đầu, buồn rầu nói: “Ngươi có biết tìm được cơ quan tương xứng với cơ thể của ta khó đến cỡ nào không? Hơn nữa, những khí quan này đều có kỳ hạn. Quá hạn là phải ném bỏ. Thật ra, ngươi nói cho ta phương pháp trường sinh bất tử cũng là đang tích đức, phòng ngừa càng lúc càng có nhiều người gặp họa. Điều này cũng phù hợp với ý niệm hành y tế thế, chữa bệnh cứu người của ngươi.”
“Không cần phiền phức như vậy, cứ trực tiếp giết ngươi thì tốt hơn.” Y Tiểu Âm lạnh lùng đáp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận