Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2164. Ứng Hiểu Nguyệt

Ở thành phố Giang Hải.
Bình minh ló dạng, bầu trời hơi hừng sáng.
Lúc này, ánh nắng giống như một tấm voan mỏng, từ từ bò lên cửa sổ thuỷ tinh, lọt vào văn phòng tổng giám đốc qua những khe hở trên rèm cửa.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Y Tiểu Âm như phủ lên một tầng ánh sáng thánh thiện.
Nàng ngủ không say, rất nhạy cảm, ngày hôm qua bận rộn đến tận sáng sớm mới được nằm trên sô pha một lát, vừa bị ánh sáng chiếu vào một cái nàng đã chậm rãi mở đôi mắt xinh đẹp ra.
“Y Y tỷ, ngươi đã tỉnh rồi.” A Cửu mặc thường phục, tinh thần phấn chấn ngồi đối diện với nàng, trên mặt mang theo nụ cười.
Y Tiểu Âm hơi vươn eo, xốc chiếc chăn đắp trên người ra, nhẹ giọng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Vẫn còn sớm, mới 5 giờ rưỡi.” A Cửu đưa cho Y Tiểu Âm một ly nước ấm: “Y Y tỷ, ngươi nên về phòng nghỉ ngơi một lát đi, ngươi cứ chịu đựng như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.”
“Không sao đâu.” Y Tiểu Âm cười lơ đễnh: “Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, tạm thời ta không cần ngươi chăm sóc.”
“Bây giờ, ta cũng có thể không cần phải nghỉ ngơi nữa.” A Cửu trả lời: “Mặc dù tên lưu manh kia rất háo sắc, nhưng hắn thực sự rất lợi hại, ta...” Nói một chút, A Cửu chợt nhận ra điều gì đó, nàng hơi cảm thấy áy náy với Y Y tỷ.
“Ngươi không cần phải nói xin lỗi, cũng không cần phải cảm thấy như bản thân đã cướp đi thứ gì của ta vậy.” Y Tiểu Âm kéo lấy cánh tay của A Cửu, vừa cười vừa nói: “Ngươi chỉ là nhận được hạnh phúc nên có, mặc dù tính tình của Hạ Thiên còn rất trẻ con, nhưng hắn thật sự rất tốt với nữ nhân của mình. Hắn là nam nhân của ngươi, ngươi không cần phải giấu giếm chuyện này với bất kỳ ai, ngươi xứng đáng.”
“Tính tình của hắn quá xấu xa, cũng không cần phải khoe khoang.” Mặt A Cửu ửng hồng, nói tiếp: “Ta đi pha cho tỷ ấm trà.”
Y Tiểu Âm mỉm cười, sau khi A Cửu đi, nàng quay người đứng trước cửa sổ thủy tinh, kéo rèm cửa, lặng lẽ nhìn ánh bình mình phía xa.
Ở nơi xa, mây mù ngàn trượng, ánh sáng muôn màu muôn vẻ bao trùm cảnh vật. Đã rất lâu rồi nàng không có một khắc thanh nhàn như thế, thỉnh thoảng cảm nhận được, thật sự vô cùng thoải mái.
Đột nhiên, ánh mắt của Y Tiểu Âm hơi thay đổi, nàng lập tức kéo rèm cửa lại, quay người rời khỏi văn phòng, nói với A Cửu một tiếng: “Ta đi ra ngoài một chuyến.”
A Cửu đang pha trà, nàng nghe thấy vậy thì hơi ngẩng đầu lên nói: “Vậy ngươi phải trở về nhanh một chút nhé, ta sẽ làm bữa sáng thật ngon đợi ngươi.”
“Ừm.” Y Tiểu Âm gật đầu.
Sau khi rời khỏi cao ốc Thần Y, Y Tiểu Âm đi dạo một vòng trên con đường gần đó. Quả nhiên nàng tìm thấy một ký hiệu liên lạc đặc biệt của âm Y Môn ở một góc tường. Lần theo những ký hiệu này, nàng đến một quán cà phê khá khuất.
Đẩy cửa đi vào, bên trong rất vắng vẻ, căn bản không có khách, dù sao thì vẫn còn sớm, quán cà phê cũng chỉ vừa mới mở cửa kinh doanh.
“Quý khách, uống chút gì không?” Một nữ nhân viên phục vụ nhìn thấy Y Tiểu Âm thì lập tức bước tới chào hỏi.
“Tạm thời ta không cần uống gì.” Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Trước tiên tìm cho ta một nơi yên tĩnh đã.”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ gật đầu rồi dẫn Y Tiểu Âm đến một góc khá yên tĩnh.
Nơi đó có một chậu cây cao ngang người, vừa khéo có thể cản tầm nhìn xung quanh. Y Tiểu Âm ngồi vào chỗ ngồi trước, xuyên qua cửa sổ sát đất vừa vặn có thể thu hết những người đi bộ bên ngoài vào trong mắt.
Nàng khẽ cau mày, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc là ai đang tìm nàng, đã có chuyện gì xảy ra. Sau khi nàng chỉnh đốn âm Y Môn, nàng không còn tham gia vào loại hoạt động đen tối đó nữa. Cho nên người trong tổ chức muốn liên hệ gì với nàng thì chỉ cần gọi điện là được. Vì vậy ký hiệu liên lạc đó thực sự đã bị vứt bỏ. Những người còn sử dụng là những người đồng môn đã sớm ẩn nấp.
“Chờ ta rất lâu rồi à.” Trong lúc Y Tiểu Âm đang suy nghĩ, một nữ nhân thời thượng có mái tóc uốn sóng lớn đi tới, mỉm cười nói với nàng.
Y Tiểu Âm lấy lại tinh thần, liếc nhìn người đi tới, hơi bất ngờ nói: “Là ngươi?”
“Đúng, là ta, Y Môn Chủ rất ngạc nhiên phải không?” Nữ nhân có mái tóc uốn gợn sóng lớn nhẹ nhàng lắc cái mông đầy đặn rồi ngồi xuống đối diện Y Tiểu m, tiện tay châm cho mình một điếu thuốc, hút hai hơi, thở ra một luồng khói.
“Không có gì ngạc nhiên lắm. Ta cũng đã nghĩ là các ngươi, nhưng không ngờ đó lại là ngươi.” Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Ta nên gọi ngươi như thế nào đây, âm Tiểu Tứ?”
“Ha ha, Y môn chủ, nhưng đừng gộp ta và những người kia vào một cuộc nói chuyện.” Nữ nhân có mái tóc uốn sóng lớn lắc đầu: “Ta đã rời âm Y Môn, cũng đã tìm thấy cha mẹ ruột của mình rồi. Bây giờ tên ta là Ứng Hiểu Nguyệt. Cái tên này nghe cũng không tệ lắm phải không?”
Y Tiểu Âm gật đầu đồng ý: “Nó thực sự rất dễ nghe, tốt hơn nhiều so với những chữ số.”
“Ta cũng cảm thấy thế. Nhưng vẫn kém hơn Y Tiểu Âm ngươi một chút.” Nữ nhân nói một cách quyến rũ rồi lại dừng lại, hướng Y Tiểu Âm nói: “Thế nào, môn chủ có dễ làm không?”
“Chỉ cần trừ bỏ đi con sâu làm rầu nồi canh, thực ra cũng không khác gì quản lý bệnh viện hay một doanh nghiệp.” Y Tiểu Âm thản nhiên trả lời.
Ứng Hiểu Nguyệt nói với vẻ khâm phục: “Ta khâm phục ngươi ở điểm này. Ngươi có sự quyết đoán để dẹp sạch tất cả những kẻ tự cho mình là đúng. Đáng tiếc, ta nghe được tin đồn vẫn có vài người đã trốn thoát.”
“Nói thẳng đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?” Y Tiểu Âm không nói gì, cũng không muốn vòng vo nữa, dù sao A Cửu đang chuẩn bị bữa sáng đợi nàng về ăn.
Hiển nhiên là Ứng Hiểu Nguyệt không đến để nói chuyện cũ với Y Tiểu m, thế là nàng nói: “Ta nhận được một tin tức, ngươi cũng đừng quá giật mình khi nghe về nó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận