Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2562: Giúp các ngươi thực hiện lời hứa

Vẻ mặt của Tô Bối Bối chán ghét nhìn những người này, lạnh giọng nói: "Xem ra trước đây các ngươi từng làm không ít chuyện ác thì phải."
“Sao có thể nói là chuyện ác được, cái này gọi là chuyện tốt, đúng không, các anh em." Nam tử tóc vàng nhếch miệng cười cợt, những tên côn đồ khác cũng cười cợt theo.
"Nếu đã như vậy, thế thì thủ tiêu các ngươi ở đây, sẽ không ai phát hiện, đúng chứ?" Tô Bối Bối không phải hạng người tốt lành gì, đặc biệt là trước đây không ít lần chứng kiến Hạ Thiên ra tay giáo huấn bọn đần tìm đường chết, cho nên trong người nàng cũng có chút khuynh hướng bạo lực.
Nam tử tóc vàng càng cười tươi hơn, nói với đám tiểu đệ: "Mỹ nữ đến từ thành phố lớn đúng thật là khác biệt, không biết sợ tí nào, còn dám uy hiếp ngược lại chúng ta nữa kìa, đúng thật là vi diệu."
Lập tức, lại duỗi tay chỉ vào Tô Bối Bối, "Đại mỹ nữ, nếu ngươi thật sự có biện pháp trừng trị bọn ta, thế thì cứ việc dùng, ca ca ta tuyệt đối chịu đựng được, đừng nói chết một lần, coi như chết mười lần trăm lần, cũng cam tâm tình nguyện, hơn nữa..."
"Nếu đồ đần nhà ngươi đã nói như vậy, thế thì ta sẽ chiều ngươi." Lúc này, một âm thanh lười biếng bỗng nhiên vang lên.
Nam tử tóc vàng vừa nghe có người ngắt lời hắn, trong nháy mắt bèn nổi giận, há mồm liền mắng: "Ai, mẹ nó, là ai đang nói chuyện! Muốn chết rồi đúng không, dám ngắt lời lão tử."
"Hoàng ca, hắn ở đó!" Một tên côn đồ nhấc ngón tay chỉ đỉnh núi ở cách đó không xa.
Nam tử tóc vàng giương mắt vừa nhìn, quả nhiên thấy một tiểu tử choai choai trạc hai mươi tuổi đang ngồi xổm ở nơi đó, cười hì hì nhìn hắn, không nhịn được mắng: "Tiên sư nó, có dám xuống đây không, lão tử sẽ không đánh chết ngươi!"
"Ngươi đúng là không đánh chết ta được." Người nọ lười biếng ngáp một cái, "Có điều, mấy tên đần các ngươi đều phải chết."
Tô Bối Bối nghe được giọng nói này, lập tức liền biết người tới là ai, không khỏi thở dài: "Tên sắc lang chết bầm nhà ngươi, đúng thật là âm hồn bất tán mà, sao tới đây rồi mà còn gặp lại ngươi!"
"Bối nha đầu, gặp được ta, nàng nên cao hứng mới đúng chứ." Hạ Thiên cười hì hì, nói với Tô Bối Bối.
"Cao hứng nổi mới là lạ." Tâm tình của Tô Bối Bối khó chịu, trực tiếp mắng: "Chính vì né tên sắc lang ngươi đây, mà ta mới phải chạy đến đây để du lịch, không nghĩ tới vẫn bị ngươi tìm được."
Hạ Thiên càng cười khoái trá hơn, vô cùng nghiêm túc, nói: "Bối nha đầu, nàng hiểu lầm rồi. Ta với vợ Y Y, và Thanh Thanh đồ đệ tới đây làm việc, kết quả là làm xong việc liền đụng phải nàng, điều này chứng tỏ ta và nàng có duyên với nhau, ông trời cũng muốn tác hợp chúng ta."
"Hừ, hừ! Ngươi đừng có mơ." Tô Bối Bối không nhịn được khinh bỉ Hạ Thiên, "Bổn tiểu thư sẽ không coi trọng ngươi như biểu tỷ đâu, cái gì mà duyên số, cho dù có duyên thì cũng là nghiệt duyên."
Hạ Thiên cũng không tức giận, mà ngược lại còn cao hứng hơn nói: "Bối nha đầu, nàng nói cũng đúng, thật ra nghiệt duyên còn lâu dài hơn duyên phận bình thường, bền chắc và sâu sắc hơn."
Dứt lời, lại nở nụ cười với Tô Bối Bối, "Bối nha đầu, nàng quả nhiên vẫn luôn yêu thầm ta."
"Được rồi, ngươi đừng nói nữa." Tô Bối Bối cảm thấy có chút đau đầu, nàng biết mình kế hoạch du lịch của mình đến đây xem như là chấm hết.
Một bên, nam tử tóc vàng lửa giận bừng bừng, hắn không ngờ rằng đôi trai gái này lại quen biết nhau, hơn nữa còn dám ở ngay trước mặt hắn liếc mắt đưa tình, hoàn toàn coi hắn như không khí, lập tức nổi giận, quát mắng: "Này, hai người các ngươi nói xong chưa, thật sự coi lão tử như không khí à."
Tô Bối Bối nhìn tên nam tử tóc vàng này đã phiền chán vô cùng, lúc đầu còn muốn tự mình ra tay, hiện tại có Hạ Thiên đến, vậy thì giao cho hắn là được: "Tên sắc lang chết bầm, ngươi tới xử lý mấy tên này đi, ta đi dựng lại lều của mình."
"Tiên sư nó, muốn đi, đừng có hòng." Nam tử tóc vàng thấy thế lập tức đưa tay ngăn cản đường đi của Tô Bối Bối.
Đáng tiếc, Tô Bối Bối không hề liếc mắt nhìn hắn một cái, phớt lờ hắn, trực tiếp đi xa.
"Có chuyện gì vậy?" Nam tử tóc vàng không khỏi ngây ngẩn cả người, tay phải của hắn rõ ràng đã chắn ở trước người Tô Bối Bối, làm sao nàng có thể đi khơi khơi như không có chuyện gì.
Nam tử tóc vàng không khỏi cúi đầu nhìn lại, trực tiếp sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, tay của hắn đã không còn.
Không bị gãy, cũng không phải là bị chặt đứt, mà là không còn.
Giống như xưa giờ hắn chưa từng có tay phải vậy, toàn bộ cánh tay đều biến mất.
Quỷ dị là, hắn lại không có tí cảm giác nào.
"Dám dòm ngó đến Bối nha đầu, lá gan của tên đần nhà ngươi cũng lớn lắm đó." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, chậm rãi xuất hiện ở bên cạnh nam tử tóc vàng, "Không phải ngươi vừa mới nói muốn chết mười lần trăm lần sao? Ngày hôm nay ta sẽ chiều theo ý ngươi, không cần cảm ơn."
"Lên hết cho ta, chém chết tiểu tử này!" Nam tử tóc vàng không còn để ý đến cánh tay phải biến mất một cách quỷ dị của mình nữa, rống với bọn tiểu đệ ở phía sau.
Hạ Thiên bĩu môi: "Vô dụng thôi, đừng kêu loạn nữa."
Nam tử tóc vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện tiểu đệ của mình từng người một như là tượng điêu khắc, không thể động đậy, không khỏi hoảng sợ, hỏi: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
"Chẳng làm gì cả." Hạ Thiên cười hì hì nói: "Chỉ là giúp các ngươi thực hiện lời hứa mà thôi, chớ sốt sắng, các ngươi chỉ cần chết mười lần, trăm lần, là được."
Vừa dứt lời, Hạ Thiên liền thu ngân châm lại, người cũng đã rời khỏi hiện trường mấy trăm mét, hiển nhiên là đang đuổi theo Tô Bối Bối.
Nam tử tóc vàng há mồm muốn kêu Hạ Thiên đứng lại, kết quả là phát hiện mình không phát ra được bất kì âm thanh nào, mà đám tiểu đệ của hắn bỗng nhiên bò về phía hắn, như thể là zombie trong phim ảnh.
Không ai biết trong góc sơn cốc bí ẩn này đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai biết đám côn đồ này và cả lão bản mập đó rốt cuộc đã đi đâu.
Dù sao đều là tiểu nhân vật mà thôi, có tội thì gặp quả báo, ai lại đi quan tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận