Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2155. Thực lực mạnh còn cần dùng trận pháp làm gì?

“Tiểu muội chân dài, cô không cần lo lắng.” Ngữ khí của Hạ Thiên có vẻ không thèm để ý chút nào: “Thực lực của lão già ngu ngốc kia quá yếu, làm trận pháp gì đó đều vô dụng, hoàn toàn là lãng phí thời gian mà thôi.”
Ninh Nhụy Nhụy hỏi lại: “Vậy ý của ngươi là chỉ cần có thực lực mạnh, thì trận pháp sẽ có tác dụng?”
“Tiểu muội chân dài, sao cô lại kém thông minh như vậy chứ.” Hạ Thiên nhìn Ninh Nhụy Nhụy, cười hì hì nói: “Thực lực mạnh còn cần dùng trận pháp làm gì?”
Lời này nói rất có lý, nhưng nàng tuyệt đối không chấp nhận ý nghĩ đó. Ninh Nhụy Nhụy nhìn vẻ mặt đắc ý của Hạ Thiên, lườm hắn một cái: “Ngươi mới đần đó, vậy bây giờ ngươi nói một chút, chúng ta phải làm sao để phá trận pháp này?”
“Trực tiếp bắt lão già ngu đó rồi đánh một trận là được.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
Ninh Nhụy Nhụy hơi câm nín: “Phương pháp này là ý kiến hay, vậy xin hỏi làm sao để tìm ra lão đầu kia?”
“Không cần tìm.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Hắn sẽ tự xuất hiện.”
“Ý của ngươi là chúng ta chờ ở nơi đây sao?” Từ trước đến nay, Ninh Nhụy Nhụy chưa bao giờ chịu ngồi chờ chết, nàng không nhịn được bắt đầu nghiên cứu trận pháp này.
Hạ Thiên cười hì hì: “Tiểu muội chân dài, chúng ta không cần phải đợi như thế, đầu tiên có thể ngủ một giấc rồi nói sau.”
“Ngủ cái đầu của ngươi, không thấy ở đây có nhiều người như vậy sao?” Ninh Nhụy Nhụy trừng Hạ Thiên: “Ngủ ở chỗ này sao?”
“Tiểu muội chân dài, thật ra ngủ không cần phân chia hoàn cảnh.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Chỉ cần mệt mỏi thì nơi nào cũng có thể ngủ được. Nhưng nếu cô cảm thấy ngủ ở đây không thoải mái, ta có thể dẫn cô đi tìm chỗ thoải mái. Chờ khi cô ngủ ngon thì ta tại mang cô trở về đây.”
“Đầu óc ngươi có bệnh, buồn ngủ thì tự ngươi đi mà ngủ.” Ninh Nhụy Nhụy lười phản ứng với Hạ Thiên, tiếp tục quan sát cách vận hành bên trong trận pháp.
“Vậy quên đi, thật ra ta cũng không mệt mỏi như thế.” Đương nhiên Hạ Thiên sẽ không bỏ Ninh Nhụy Nhụy lại nơi đây, sau đó tự mình đi ngủ, như thế sẽ càng chán hơn, dù sao đã tập thành thói quen là mỗi lần đi ngủ thì bên cạnh đều có vợ xinh đẹp hoặc bạn gái ngủ chung.
Ninh Nhụy Nhụy phát hiện khi trận pháp này vận hành thì các khối lập phương ở dưới chân đều sẽ biến hóa, hơn nữa người đứng trên khối lập phương này cũng sẽ biến hóa theo. Thế là những người đang đứng ở quảng trường, một hồi thì biến mất không thấy gì nữa một hồi lại xuất hiện không có căn cứ, hơn nữa vị trí không hoàn toàn giống nhau, quỷ dị hơn là hình dạng và tuổi tác của những người ấy không ngừng thay đổi.
Ví dụ như cơ thể của Khiếu Sở Phong, Ninh Nhụy Nhụy thấy hắn đang chuyển động tới chỗ bọn hắn, nhưng mỗi một lần hắn di chuyển, hình dáng của hắn sẽ hơi có chút khác biệt, một giây trước đó còn có miệng đầy râu mép, một giây sau râu ria lại không có, một giây sau thì râu ria lại dài
Lòng vòng như vậy lặp đi lặp lại.
“Thuộc hạ của ngươi hình như đang muốn nói gì đó?” Ninh Nhụy Nhụy phát hiện mồm mép của Sở Phong luôn chuyển động, không khỏi hỏi Hạ Thiên: “Ngươi hiểu ngôn ngữ khẩu hình, xem thử hắn đang nói cái gì?”
“Tiểu muội chân dài, hắn không phải thuộc hạ của ta cũng không tư cách làm thuộc hạ của ta.” Hạ Thiên lười biếng nói một câu.
Ninh Nhụy Nhụy khoát tay áo: “Được rồi được rồi, biết ngươi lợi hại rồi.”
Đang nói chuyện, bỗng dưng có hai bóng người xuất hiện trước mặt Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên, bốn mắt phun ra tia lửa, giận dữ hét: “Chính là hai người các ngươi phá hủy cơ duyên của chúng ta sao?”
“Phá hủy cơ duyên của các ngươi?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy hai người này đột nhiên xuất hiện thì không kinh ngạc một chút nào: “Vậy xin hỏi cơ duyên của các ngươi là cái gì?”
“Còn mẹ nó giả ngu với ta?” Một người trong đó chỉ vào Ninh Nhụy Nhụy quát mắng: “Vốn là trận pháp này phải đợi ba ngày mới có thể mở ra, khi đó chắc chắn chúng ta đã góp nhặt thật nhiều nguyên khí, đến lúc đó tuyệt đối có thể một lần vào trong mắt trận ngưng tụ ra trường sinh đan nhưng vậy mà hai người các ngươi bất kính với Viên lão, còn làm liên lụy tới chúng ta, đơn giản là đáng chết.”
“Nói như vậy, trận pháp này chính là hấp thu nguyên khí của mọi người, sau đó kết thành cái gì Trường Sinh đan, lại cung cấp cho người ở bên trong sao?” Ninh Nhụy Nhụy kết hợp với tin tức nghe được trước đó, trong nháy mắt đã có suy đoán được đại khái, đoán được tám, chín phần mười.
“Quả nhiên các ngươi đang giả bộ!” Người kia tức giận đến nỗi tròng mắt nhanh chóng bùng nổ.
“Trường sinh đan hay chết đan gì đó, ta và Tiểu muội chân dài căn bản vốn không thấy hứng thú.” Hạ Thiên bĩu môi: “Chúng ta đã là tu tiên giả, đã sớm trường sinh bất lão, lấy thứ đồ chơi kia cũng không có tác dụng gì, chỉ có thứ ngu ngốc như các ngươi mới muốn nó.”
“Nói nhảm với bọn hắn làm gì, đoạt tuổi thọ và nguyên khí của bọn hắn rồi nói sau!” Một người khác thấy người xuất hiện càng ngày càng nhiều, không khỏi có chút nóng nảy, đưa tay bắn ra sợi tơ trắng tới Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
“Ngươi đừng ra tay, để ta giải quyết bọn hắn.” Ninh Nhụy Nhụy đưa tay định vuốt ve sợi tơ kia, kết quả một ánh sáng trắng từ trên trời giáng xuống, bao hai người bọn hắn vào trong đó, sợi tơ màu trắng dính vào trên lồng ánh sáng trắng.
Chưa tới một phút, hầu như những người trên quảng trường đều chạy tới bên cạnh khối ô vuông Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy đang đứng, nhao nhao ném ra sợi tơ màu trắng trong tay, cuốn lấy lồng ánh sáng màu trắng, chỉ để lại trên đỉnh một khối nhỏ không có gì.
“Đây là sợi tơ gì, thế mà giãy dụa không ra?” Ninh Nhụy Nhụy đưa tay ôm lấy sợi tơ bên trên lồng ánh sáng màu trắng, phát hiện những sợi tơ này cứng cỏi dị thường, nàng dùng sức giật giật, chẳng những không có kéo đứt, suýt chút nữa còn để nó dính vào bàn tay.
“Đừng uổng phí sức lực, đây là tơ hút mệnh, được chế tạo ra từ Vân Sương Thiết Trùng.” Bỗng nhiên ông lão mặc áo trắng xuất hiện, cười lạnh nói: “Nó sẽ liên tục không ngừng hấp thu tuổi thọ và nguyên khí của các ngươi, mãi cho đến khi hút các ngươi thành cái xác khô, đến lúc đó thực sự là muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận