Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2505: Ứng Thiên Vương

Thành phố Giang Hải, tập đoàn Thần Y.
“Giới thiệu trước nhé, tại hạ tên Ứng Thiên Vương, là môn chủ của tổ chức Thiên Cung ở Nam Thiên môn.”
Người đạp không đến đây là một nam nhân trung niên, dáng vẻ khôi ngô, cực kỳ có khí quỷ, mặt chữ quốc, lông mày rậm rạp, trông có vẻ rất chính phái.
“Đám người trước đó là thuộc hạ của ngươi?” Triệu Thanh Thanh cảnh giác nhìn hắn, lạnh lùng quát hỏi: “Ngươi tới Giang Hải rốt cuộc có mục đích gì?”
“Vấn đề này sau hẵng nói.” Nam nhân mặt chữ quốc đột nhiên ho hai tiếng, “Ta vội vàng chạy từ nước ngoài về, chẳng lẽ các ngươi không mời được chén trà hả?”
Lam Y Nhân trực tiếp đẩy bình cà phê: “Ngươi tự rót đi, chúng ta không tiếp khách không mời.”
“Không sao.” Nam nhân mặt chữ quốc cũng không bất ngờ, trực tiếp lấy cái cốc sạch tự rót cho mình tách cà phê, sau đó một hơi uống sạch, “Ừm, cà phê không giải khát cho lắm, cơ mà cũng được.”
“Vậy bây giờ có thể nói chưa?” Triệu Thanh Thanh đã âm thầm ra lệnh cho Thiên Đạo tổ ở gần đó bao vây chặt chẽ, nàng cảm thấy người trước mắt này vô cùng nguy hiểm, dựa vào mấy người các nàng thật sự không phải là đối thủ.
Nam nhân đó cười ha ha, nói với Triệu Thanh Thanh: “Triệu tổ trưởng à, đừng gấp thế chứ, thật ra các ngươi vẫn còn chút thời gian đó.”
“Ta vốn định ba ngày sau sẽ ngồi máy bay đến, nhưng bỗng dưng lại rảnh, vậy nên muốn giải quyết hết mọi chuyện.”
“Ngươi có ý gì?” Tô Bối Bối cũng không thích dây dưa với người khác, đặc biệt là loại người tràn ngập địch ý kia, “Nói nhanh lên, muốn đánh nhau thì ra tay đi, chúng ta không có thời gian nói nhảm với ngươi.”
“Các ngươi quá căng thẳng rồi.” Nam nhân mặt chữ quốc cười lắc đầu, bày thái độ như nói chuyện với bạn, “Bản vương thật sự đến để giết các ngươi, nhưng thời gian chưa đến thì các ngươi tuyệt đối sẽ không có việc gì.”
“Cho nên các ngươi thả lỏng chút đi, bản vương còn có chuyện muốn nói với các ngươi.”
“Vậy nói đi, xem thử ngươi muốn nói chuyện gì.” Dù sao Ninh Nhụy Nhụy cũng từng trải qua nhiều chuyện ở bí cảnh dưới đáy biển, biết làm sao để giao tiếp với kiểu quái dị này, đó chính là cố gắng thuận theo tính cách của họ, chờ đến khi không nói nổi thì hẵng trở mặt.
“Ninh tiểu thư không hổ là người giành được nhiều quán quân thế giới, khí phách đúng là không giống.”
Nam nhân mặt chữ quốc cười nói: “Trước đó ta rất thích xem thi đấu của ngươi, nhưng sau này ngươi lại giải nghệ, thật sự đáng tiếc mà.”
Ninh Nhụy Nhụy hờ hững nói: “Đa tạ niềm yêu thích của ngươi, nhưng ta không hề cảm thấy đáng tiếc.”
“Trì trệ không phải phong cách của ta, không ngừng khiêu chiến mới là cuộc sống ta hướng tới.”
“Ta không nói cái đó, mà là việc ngươi tìm một nam nhân không bình thường, có chút đáng tiếc thật.”
Nam nhân mặt chữ quốc vừa nói vừa chỉ các nàng: “Các ngươi cũng thế, hôm nay gặp chuyện tất cả đều vì tên đó.”
“Ngươi nói Hạ Thiên à?” Tô Bối Bối nhíu mày lại, không khỏi giễu cợt: “Hắn đắc tội ngươi, nhưng ngươi lại không làm gì được hắn, cho nên đến đây chút giận vào đám nữ nhân yếu đuối chúng ta?”
“Oh no, no, no.” Nam nhân mặt chữ quốc dáng vẻ chính trực lắc đầu: “Vậy là Tô tiểu thư không biết rồi, các ngươi không phải nữ nhân yếu đuối ngược lại các ngươi đều rất mạnh nha. Mạnh hơn nhiều thuộc hạ của ta ấy, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không chết trong tay các ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy liếc mắt nhìn thi thể của đám Đường Mộc trong góc, biết vậy trước đó đã xử lý cho rồi, nhưng lại cảm thấy cách này quá buồn cười, người này rõ ràng đã kiểm tra rõ ràng bọn họ, hiện tại che giấu cũng vô ích.
“Được rồi, đừng vòng vo nữa.” Triệu Thanh Thanh hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn nam nhân kia: “Ta mặc kệ ngươi là ai, cũng không quan tâm ngươi có ân oán gì với sư phụ.”
“Nhưng ta biết ngươi tới đây chắc chắn là không có việc gì tốt, vậy nên ngươi ngoan ngoãn theo ta tới Thiên Đạo tổ một chuyến đi!”
“Thiên Đạo tổ đúng là rất lợi hại, cao thủ ở đó cũng không ít.” Nam nhân mặt chữ quốc không hoảng không vội, vẻ mặt như thường nói: “Mặc dù bản vương một mình đến đây, nhưng những sâu kiến nấp trong tối thì vẫn có thể dễ dàng giải quyết.”
“Ngươi!” Triệu Thanh Thanh vừa dùng ám hiệu liên lạc với thành viên của Thiên Đạo tổ, quả nhiên không ai đáp lại: “Ngươi giết bọn họ rồi?”
“Đâu có.” Nam nhân kia lắc đầu: “Chỉ là cho bọn họ ngủ say hai ba ngày thôi à, dù sao sau này tổ chức Thiên Cung muốn mở rộng vẫn phải cần Thiên Đạo tổ các ngươi.”
Sự kiên nhẫn của Tô Bối Bối đã hết sạch, nàng hỏi lại: “Tám nhảm đủ rồi nhỉ, vẫn nên nói mục đích của ngươi đi.”
“Ồ, nếu các ngươi không muốn chờ nữa thì bản vương sẽ nói với các ngươi.”
Nam nhân mặt chữ quốc dừng chân, từ trong ngực móc ra một điếu thuốc rất bình thường, “Không lâu trước đó con trai ta chết trên tay Hạ Thiên.”
“Sau này con gái ta lại bị Hạ Thiên bắt cóc đến nơi nào đó, đoán chừng cũng lành ít dữ nhiều.”
“Người làm cha như ta mới đó đã mất cả con trai lẫn gái, đương nhiên rất đau khổ, ta muốn tìm hắn báo thù.”
“Vậy ngươi đi tìm hắn đi.” Tô Bối Bối bất mãn nói.
Nam nhân mặt chữ quốc nở nụ cười: “Tất nhiên bản vương đã tìm rồi, chỉ là đúng lúc này lại không có bất kỳ tin tức gì của hắn, giống như hắn đã bốc hơi khỏi địa cầu này.”
“Thế là do ngươi không có bản lĩnh.” Triệu Thanh Thanh cũng mắng trả một câu.
“Cũng đúng.” Nam nhân kia không hề cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại thản nhiên thừa nhận: “Bản lĩnh của bản vương có hạn, mà thời gian cũng vậy.”
Sau khi suy nghĩ, bản vương quyết định giết hết nữ nhân của Hạ Thiên, để Hạ Thiên nếm thử cảm giác đau khổ đó.
“Đợi hắn xuất hiện rồi giày vò hắn cũng không muộn.” Triệu Thanh Thanh nhất thời cạn lời, hoàn toàn không biết phải nói cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận