Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3443: Không cần giao phó với bất kỳ ai

“Ngươi không cần sợ. Hắn là bạn của ta, hắn thích nói đùa lắm.” Nhiếp Tiểu Lý nhặt cọ đánh phấn lên, mỉm cười giải thích.
“Ta, ta cái gì cũng không nghe thấy.” Nhân viên trang điểm mỉm cười xấu hổ, tiếp tục trang điểm cho Nhiếp Tiểu Lý, trong lòng đã hạ quyết tâm sẽ không hé nửa câu với bất cứ kẻ nào những gì nghe được trong ngày hôm nay.
Nhiếp Tiểu Lý có chút im lặng. Nàng không thể nào sửa lại cách xưng hô của Hạ Thiên, chỉ có thể bỏ mặc.
“Kỳ lạ thật, đã đến giờ rồi, vì sao người của Chiêm gia còn chưa đến?” Ninh Thụy Thần thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, nghi hoặc hỏi: “Đây chính là lễ đính hôn, ít nhất cũng phải đến sớm mấy tiếng để chuẩn bị. Hiện tại chỉ còn có hai tiếng, nhưng một bóng người cũng không thấy.”
Hạ Thiên cười nói: “Nói không chừng cái gì Bân đó đã chết, Chiêm gia đang chuẩn bị tang lễ thì sao?”
“Anh rể, ngươi nói nghe ác độc quá, nhưng… ta thích.” Ninh Thụy Thần cười ha hả, vỗ tay nói: “Nếu tai họa Chiêm Văn Bân chết thật, đây tuyệt đối là chuyện may mắn của Quế thành. Nếu không, không biết còn có bao nhiêu thiếu nữ bị hắn ta hại chết nữa.”
“Một kẻ ngu ngốc chết thôi mà, tính là may mắn gì chứ.” Hạ Thiên khinh thường đối với điều này, lười biếng nói: “Vợ tiếp viên hàng không, thật ra, chỉ cần ngươi lên tiếng, ta có thể tiện tay tiêu diệt toàn bộ gia tộc rách nát đó.”
Nhân viên trang điểm cố gắng không để cho mình nghe thấy, nhưng vẫn nhịn không được mà tay run lên, dọa đến nước mắt tuôn như mưa.
“Được rồi, phần còn lại để ta.” Nhiếp Tiểu Lý cười khổ, cho nhân viên trang điểm ra ngoài, tự mình trang điểm lấy. Nàng nói với Hạ Thiên: “Hạ tiên sinh, ngươi đừng hung tàn như thế. Trên thế gian này có rất nhiều chuyện không phải chém chém giết giết có thể giải quyết được.”
“Ta không có chém chém chém giết giết, ta đang nói đạo lý mà thôi. ’ Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Vợ tiếp viên hàng không, ngươi nói chuyện có chút giống với vợ Băng Băng trước kia. Đương nhiên, nói thật, ngươi vẫn còn kém nàng ấy rất nhiều.”
Ninh Thụy Thần nhịn không được liền hỏi: “Vợ Băng Băng là ai vậy? Anh rể, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu nữ nhân?”
“Có liên quan đến ngươi sao?” Hạ Thiên lười trả lời vấn đề này.
“Ta chỉ hỏi một chút thôi, thay chị của ta quan tâm chứ sao?” Ninh Thụy Thần nói: “Chẳng lẽ điều này cũng không được à?”
“Ngươi không nên hỏi thì ngươi đừng hỏi.” Hạ Thiên bĩu môi: “Nếu không, ta đánh ngươi đấy.”
“Được rồi, ta câm miệng.” Ninh Thụy Thần thủ thế kéo miệng lại.
Trong lòng Nhiếp Tiểu Lý cũng cảm thấy nghi hoặc một chút. Mức độ coi trọng lễ đính hôn của Chiêm gia vượt qua sự tưởng tượng của nàng. Nhưng bây giờ bọn họ không lộ diện, đúng là kỳ quái.
Tuy nhiên, nàng cũng không quan tâm đến chuyện của Chiêm gia. Nàng chỉ muốn ứng phó xong với lễ đính hôn. Chuyện về sau hãy nói.
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng trang điểm ngược lại đẹp hơn đấy.” Hạ Thiên không biết từ lúc nào đứng sau lưng Nhiếp Tiểu Lý, cười nói.
Nhiếp Tiểu Lý mỉm cười đáp lại: “Vừa rồi ngươi còn nói ta không trang điểm đẹp hơn mà.”
“Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ.” Hạ Thiên tiện tay cầm lấy một cây bút, nghi hoặc hỏi: “Thứ này dùng để làm gì?”
Nhiếp Tiểu Lý đáp: “Đây là bút vẽ lông mày, lông mi.”
“Vợ tiếp viên hàng không, không phải ngươi đã có lông mày rồi sao, vì sao lại còn phải vẽ?” Hạ Thiên khó hiểu hỏi.
Nhiếp Tiểu Lý hoàn toàn im lặng đối với vấn đề rất thẳng nam này. Khi nàng đang định nói cái gì đó, cửa phòng bị người ta chậm rãi đẩy ra. Chỉ thấy hai người bước vào, còn ho nhẹ hai tiếng: “Khụ! Hừ hừ!”
Ninh Thụy Thần nhìn hai người kia, không khỏi hỏi: “Xin hỏi hai người là ai?”
“Cha mẹ, hai người đến rồi sao?” Nhiếp Tiểu Lý nhìn lại, sau đó kêu lên.
Hai người trung niên này chính là cha mẹ Nhiếp Tiểu Lý.
Dáng người cha Nhiếp Tiểu Lý cao gầy, mặt trắng. Khi còn trẻ hẳn là một tiểu sinh anh tuấn, chỉ là về già mỡ trên mặt không đủ, lộ ra xương mặt, tướng mạo có vẻ khắc khổ. Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý ngược lại chăm sóc không tệ lắm, phong vận vẫn còn, dáng người cũng khá vừa vặn.
“Ngươi đang làm cái kiểu gì thế?” Cha của Nhiếp Tiểu Lý lên tiếng: “Một cô gái con nhà gia giáo, lại sống chung phòng với hai nam nhân, còn ra thể thống gì nữa.”
Ninh Thụy Thần nghe xong, cảm thấy rất khó chịu, trực tiếp phản đối: “Này, lão nhân gia, ngươi xuyên đến từ Đại Thanh triều sao? Hay ngươi là tiểu hoàng tộc chính tông thế?”
“Thằng nhóc miệng còn hôi sữa kia, ngươi muốn chết đúng không? Nói năng không sạch sẽ chút nào, đúng là không có giáo dục.” Ba của Nhiếp Tiểu Lý giận dữ, chỉ vào Ninh Thụy Thần mà mắng.
“Mắng ngươi cũng là vì miệng của ngươi không sạch sẽ trước.” Ninh Thụy Thần lạnh giọng bác bỏ.
Lửa giận ba Nhiếp Tiểu Lý dâng cao, tay chỉ vào Ninh Thụy Thần mà mắng: “Ngươi là con cái nhà ai mà dám nói chuyện với ta như thế. Tối nay con gái của ta sẽ đính hôn, hai nam nhân các ngươi vẫn cứ dây dưa nó. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, con gái của ta làm sao mà giao phó với Chiêm gia, làm sao dám… Các ngươi nhất định có suy nghĩ làm loạn với con gái ta, nếu không, tại sao bây giờ còn chưa chịu rời đi.”
“Nơi này là nơi công cộng, lúc nào cũng người ra vào, cũng không phải khuê phòng. Chúng ta là bạn của Tiểu Lý, ở đây với nàng ấy cũng có chuyện gì đâu.” Ninh Thụy Thần giải thích, đồng thời phản bác một câu: “Ta thấy tư tưởng của ngươi mới là có vấn đề, đầu lúc nào cũng đầy những thứ bẩn thỉu.”
“Làm càn!” Cha của Nhiếp Tiểu Lý không nói lại Ninh Thụy Thần, đành phải quay sang Nhiếp Tiểu Lý mà mắng: “Tiểu tiện nhân ngươi đấy, đều là do ngươi gây ra. Ta bảo ngươi ở nhà, ngươi nhất định phải đi làm cái gì tiếp viên hàng không. Chiêm gia không chê ngươi, không kềm chế ngươi thì thôi đi, hôm nay ngươi lại còn phóng đãng như vậy, ngươi đúng là làm mất mặt Nhiếp gia. Ngươi bảo ta làm sao mà giao phó với Chiêm gia chứ?”
“Câm miệng cho ta.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Vợ tiếp viên hàng không không làm sai bất cứ chuyện gì, nàng ấy không cần giao phó với bất kỳ ai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận