Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3866: Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là nóng tính

Bên trong nhà tranh.
Trang trí rất đơn giản, một cái giường, một cái bàn, hai ghế trúc và một số xoong nồi.
Còn có hai người.
Một lão giả tóc bạc trắng và một thanh niên cơ thể cường tráng vô cùng.
Sau khi Hạ Thiên bước vào, gương mặt của hắn hiện lên vẻ ngoài ý muốn.
Sắc mặt Ninh Nhụy Nhụy ngược lại vẫn bình thường.
Tuy nhiên, nàng lại có chút hiếu kỳ. Trên thế giới này còn có chuyện khiến Hạ Thiên phải kinh ngạc.
“Chẳng lẽ ngươi biết lão gia gia kia?”
Ninh Nhụy Nhụy nhẹ giọng hỏi.
Hạ Thiên trả lời: “Không biết, nhưng ta biết người kia.”
Ninh Nhụy Nhụy thuận theo ánh mắt của Hạ Thiên nhìn về phía nam thanh niên. Người này cao tối thiểu hai mét, làn da màu đồng cỏ, rất có lực trùng kích.
“Chủ nhân.”
Nam thanh niên to con nhìn thấy Hạ Thiên, không chút do dự tiến lên cúi chào.
Người này chính là tiểu đệ mới thu gần đây của Hạ Thiên, tên Thiết Kim Cương, nhũ danh Tiểu Hoàng.
“Đừng gọi ta chủ nhân, hãy gọi ta là đại ca.”
Hạ Thiên liếc mắt nhìn hắn ta, thuận miệng đính chính.
Thiết Kim Cương gật đầu: “Đại ca.”
“Tiểu Hoàng, tại sao ngươi lại ở đây?”
Hạ Thiên hỏi tiếp.
“Đây là nhà của ta, ông ấy là gia gia của ta.”
Thiết Kim Cương lập tức trả lời: ‘Mấy năm trước, ta xuống núi bị lạc đường, sau đó bị Bạch gia bắt đi, từ đó không trở về núi được nữa.”
Ông lão tóc trắng cười khẽ: “Ta còn phải cảm ơn ngươi đã cứu cháu trai của ta. Tiểu lão nhân ở đây xin đa tạ.”
“Lão đầu nhi, ngươi rất không tử tế rồi.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ta cứu cháu của ngươi, ngươi lại còn tính toán ta?”
“n công nói đùa rồi.”
Lão giả tóc trắng khoát tay, cười nói: “Tiểu lão nhân báo ân còn không kịp, làm sao mà tính toán ngươi chứ? Nếu không nhờ ta dẫn đường, vị tiểu thư kia làm sao có thể tìm tới được nơi này?”
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu: “Đúng, là ông ấy dẫn ta đến đây.”
Nói thì nói như thế, nhưng Ninh Nhụy Nhụy cũng không cho rằng lão đầu nhi có lòng tốt.
Cũng có khả năng chính ông ta đã cố ý dẫn nàng đến đây, sau đó đánh một trận với nữ nhân áo tơi kia.
“Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Hạ Thiên đương nhiên biết Ninh Nhụy Nhụy suy nghĩ điều gì, vẫn khó chịu như cũ: “Lão đầu nhi, nói thẳng đi, ngươi muốn làm gì? Tốt nhất ngươi đừng có giở trò gian. Nếu không phải ngươi là gia gia của Tiểu Hoàng, ta đánh ngươi cũng không sai.”
Lão giả tóc trắng mỉm cười: “Tại sao tính tình của người trẻ tuổi lại nóng nảy đến như thế? Như vậy không tốt đâu. Tiểu lão nhân nói thế nào cũng lớn hơn ngươi mấy chục tuổi, ngươi nên khách sáo một chút mới đúng chứ.”
“Nếu ngươi còn cứ quanh co lòng vòng, bây giờ ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là nóng tính.”
Hạ Thiên xưa nay không nuông chiều tật xấu của người khác, nhất là những người thích tỏ vẻ trưởng bối trước mặt hắn.
“Gia gia, ông nên nói rõ mọi chuyện cho đại ca nghe đây.”
Thiết Kim Cương bị kẹp ở giữa, có chút không chịu nổi, đành phải thuyết phục lão giả tóc trắng.
Lão giả tóc trắng nhìn biểu hiện của Thiết Kim Cương, càng thêm bất đắc dĩ, không khỏi thở dài thật sâu: “Được rồi, ân công ngươi muốn biết cái gì, tiểu lão nhân tuyệt đối cam đoan biết gì nói nấy.”
“Vừa rồi, nữ nhân bên ngoài kia là do ông giết sao?”
Ninh Nhụy Nhụy đặt câu hỏi đầu tiên.
“Phải, mà cũng không phải.”
Lão giả tóc trắng trả lời lập lờ nước đôi.
Hạ Thiên nghe xong, nắm đấm siết chặt: “Được rồi, ta cũng lười nghe nữa, trước đánh ngươi một trận rồi nói tiếp.”
“Này này, chàng thanh niên, đừng có vội vã như thế.”
Lão giả tóc trắng nghe xong, vội vàng khoát tay: “Ngươi nghe ta nói hết đã. Trước bỏ nắm đấm xuống, sau đó ngồi xuống nói chuyện.”
Nói xong, ông lại quay sang nói với Thiết Kim Cương: “A Trà, ngươi đi nấu nước pha trà cho ân công và vị tiểu thư này đi.”
“Không cần đâu.”
Ninh Nhụy Nhụy nói: “Ông nên trả lời vấn đề của ta một cách dứt khoát đi.”
Hạ Thiên cũng lên tiếng: “Đừng lãng phí thời gian nữa. Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn. Lão đầu nhi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Ha ha, Hạ Thiên, ngươi biết ta là người như thế nào không?”
Lão giả tóc trắng cười khẽ, không trả lời mà hỏi lại.
Hạ Thiên khinh thường nói: “Ngươi đừng nói với ta ngươi cũng là loại hình tiên tộc ma tộc gì đó nữa nhé. Ta chán nghe rồi.”
“Vừa rồi nữ nhân kia cũng nói mình là Hắc Thủy tiên tộc gì đó.”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên bổ sung một câu: “Bây giờ bà ta đã chết rồi.”
“Thế thì không phải.”
Lão giả tóc trắng lắc đầu: “Ta chỉ là nhân loại bình thường, bởi vì tu luyện công pháp có chút đặc biệt, cho nên hình thể của ta hơi bị dị dạng. Ví dụ như A Trà, cũng bởi vì môn công pháp này, hình thể mới trở nên khổng lồ như thế. Chúng ta ẩn cư ở đây cũng chỉ vì muốn bảo vệ cho một vật.”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi hỏi: “Bảo vệ thứ gì?”
“Mồi câu.”
Lão giả tóc trắng đáp.
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, đầu đầy vấn đề: “Cá, mồi câu? Đây là ý gì?”
“Chính là cái này.”
Lão giả tóc trắng bỗng nhiên lấy ra một vật từ trong ngực, chậm rãi mở bàn tay ra.
Chỉ thấy lòng bàn tay của ông hiện lên một tinh hạch nhỏ bằng hạt gạo, phát ra ánh sáng ở chính giữa.
“Đây không phải ý chí mảnh vỡ trái đất sao?”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy thứ này, trong đầu lập tức hiện ra từ đó.
Sau khi nữ nhân của Hạ Thiên lập nhóm chat trên Wechat, ngày nào cũng nói chuyện phiếm với nhau. Ngoại trừ những chuyện vặt vãnh, cũng sẽ nói về những nguy hiểm và kiến thức mà mình đã trải qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận