Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4159: Ta cũng không phải Đại sư huynh của ngươi

Hòa thượng giám sát trừng cả ba, bắt đầu cảnh cáo: “Thứ nhất, phương trượng không hỏi ngươi, tuyệt đối không nên lên tiếng nói chuyện.”
“Thứ hai, phương trượng không có phân phó, tuyệt đối không được đi lung tung.”
“Thứ ba, mặc kệ nghe được cái gì, thấy cái gì, tuyệt đối không được phát ra âm thanh.”
Nói xong, hắn ta lặp lại một lần nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm ba hòa thượng trẻ tuổi: “Các ngươi có nghe rõ và nhớ kỹ chưa?”
Sát thủ A Sai liên tục gật đầu: “Đã nghe rõ, đã nhớ kỹ, không được nói chuyện, không được loạn động, lúc nào cũng duy trì trấn định.”
“Rất tốt, ngươi đúng là có ngộ tính.”
Hòa thượng giám tự vô cùng hài lòng, cười hì hì vỗ đỉnh đầu sát thủ A Sai một cái.
Hắn ta mò trong túi ba miếng bánh, đưa cho ba người: “Ăn hết đi.”
Hai hòa thượng kia sửng sốt hỏi: “Giám tự đại nhân, đây là thứ gì thế?”
Sát thủ A Sai hỏi cũng không thèm hỏi, trực tiếp ném vào trong miệng, sau đó nói: “Đa tạ giám tự đại nhân.”
“Rất tốt.” Hòa thượng giám tự lại càng hài lòng: “Người thông minh biết không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Sắc mặt hai người kia trắng bệch, bối rối nhét vật kia vào miệng, sau đó nuốt xuống.
Rất nhanh, bốn người đã đến trước cửa thiền phòng hậu viện.
Giám tự gõ cửa một cái, miệng nói nhanh vài câu, cửa rất nhanh mở ra.
Không gian thiền phòng hậu viện rất lớn. Khi vừa bước vào, tất cả nhìn thấy một cái sân lớn trong phòng.
Sát thủ A Sai vừa tiến vào cũng cảm nhận được sự khó chịu, giống như có ánh mắt ở nơi nào đó nhìn hắn ta, hơn nữa còn nhìn cả trong lẫn ngoài của hắn ta đến mấy lần.
Hai người khác thì run lẩy bẩy.
“Chính là ba người bọn họ sao?” Một âm thanh già nua vang lên: “Nhìn tư chất cũng chỉ bình thường.”
Hòa thượng giám tự vội vàng trả lời: “Đây đã là những người tốt nhất trong một nhóm rồi.”
“Đã uống thuốc chưa?” âm thanh kia lại hỏi.
Hòa thượng giám tự gật đầu: “Đã uống rồi ạ.”
“Tốt, vậy thì bắt đầu đi.” âm thanh kia nói.
Tiếp theo, trong phòng sáng lên, một lão hòa thượng mặc áo cà sa, lộ ra vai phải, mày trắng đang ngồi dưới tường.
Đằng sau ông ta là một hình ảnh.
Hình ảnh của Hạ Thiên.
“Cái gì?”
Sát thủ A Sai nhìn thấy tấm hình, trong lòng không khỏi giật mình, biểu hiện cũng kinh nghi bất định.
“Thiền chùa Kim Cương ta truyền thừa ngàn năm, sứ mạng duy nhất chính là hàng yêu trừ ma.” Lão hòa thượng mày trắng chậm rãi nói: “Thời thế hiện nay nhìn thì thái bình đấy, thật ra lại sóng ngầm cuồn cuộn, tà ma đang tìm kiếm cơ hội để động. Tấm hình đằng sau lão tăng chính là Đại ma vương hủy thiên diệt địa hiện nay. Nếu không diệt trừ hắn, thế giới vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh. Để bảo vệ thương sinh, bảo vệ Phật pháp, bổn tọa chọn trúng ba người các ngươi làm La Hán hàng ma, các ngươi có bằng lòng hay không?”
Không chỉ sát thủ A Sai, hai hòa thượng trẻ tuổi còn lại cũng mê man không thôi.
Rõ ràng nói là đến thính kinh giải thiền, tại sao bỗng nhiên lại bắt bọn họ làm cái gì là La Hán hàng ma?
“Hỏi các ngươi thì các ngươi trả lời đi.” Hòa thượng giám tự lớn tiếng quát tháo.
Sát thủ A Sai cảm giác có chút không ổn, cho nên không có ý định lên tiếng.
“Xin hỏi chủ trì, người trong tấm ảnh rốt cuộc là ai? Vì sao lại nhận định hắn chính là Đại ma vương chứ?” Một hòa thượng nhịn không được liền mở miệng hỏi.
Bốp.
Bỗng dưng một luồng huyết quang xuất hiện, chỉ thấy hòa thượng lên tiếng hỏi bị chém thành hai đoạn, máu tươi văng tung tóe đầy đất.
Người còn lại nhìn thấy, kinh hãi đến phát điên, há miệng la to phóng đến cửa.
Xoẹt.
Lại một luồng huyết quang trảm xuống, hòa thượng này cũng bị giết chết luôn.
Sát thủ A Đoán mồ hôi lạnh lâm ly, hồn bị dọa thiếu chút nữa rời khỏi cơ thể.
“Ngươi xem như không tệ, giữ vững giới luật hơn hai người kia.”
Giám tự đại nhân hài lòng nhìn sát thủ A Sai: “Tuy nhiên, ngươi vào chùa rắp tâm không thuần, cũng khó thoát khỏi cái chết.”
Sát thủ A Sai há to miệng muốn giải thích.
“Ngươi cái gì cũng không cần nói.” Giám tự đại nhân cười lạnh một tiếng: “Ta hoàn toàn không muốn nghe. Dù sao mệnh của ngươi bây giờ là của ta, đương nhiên cũng là của phương trượng.”
Hòa thượng lông mày trắng chậm rãi nói: “Ngươi hẳn quen biết người trên tấm ảnh kia.”
Sát thủ A Sai cũng không phủ nhận: “Đúng, ta biết.”
“Ngươi cũng thu hoạch được sự tin tưởng của hắn.” Hòa thượng lông mày trắng nói tiếp: “Cho nên, muốn giết hắn cũng không tính là việc khó.”
Sát thủ A Sai lắc đầu: “Không, rất khó.”
“Ồ, khó ở đâu?” Hòa thượng giám tự cười hỏi.
“Ta không phải đối thủ của hắn.” Sát thủ A Sai cười khổ: “Hắn là cao thủ danh xưng đệ nhất thiên hạ Trung Quốc hiện nay. Ta chỉ sợ cả một cọng lông của hắn cũng không chạm đến được.”
“Không cần sợ.” Hòa thượng lông mày trắng thản nhiên nói: “Chúng ta tự có cách suy yếu hắn. Việc ngươi cần làm chính là tiếp cận hắn, sau đó chọn thời điểm thích hợp giết chết hắn.”
Sát thủ A Sai hỏi: “Ta làm sao biết lúc nào là thời điểm thích hợp?”
“Ngươi không cần biết.” Bên trong ánh mắt hòa thượng lông mày trắng hiện lên ánh sáng: “Trong thời điểm thích hợp, ngươi tất nhiên sẽ ra tay. Ngươi đến đây, lão nạp sẽ ban thưởng cho ngươi một thành công lực, xem như bảo đảm.”
Sát thủ A Sai bước đến gần, không tự chủ được liền quỳ xuống.
Trong lúc hòa thượng lông mày trắng định đưa tay đặt lên đỉnh đầu A Sai, trong lòng bàn tay của hắn ta đột nhiên sáng lên một luồng hàn mang, trực tiếp chui vào trong cổ họng của đối phương.
Tiếp theo, A Sai đột nhiên đạp mạnh, mượn lực vọt đến trước mặt hòa thượng giám tự, một đao cắm vào tim của hắn ta.
“Hạ Thiên là Đại sư huynh của ta, các ngươi có biết không?”
A Sai chậm rãi thu đao vào vỏ, lạnh lùng nói: “Muốn ta đi giết hắn, các ngươi chết tâm đi.”
Lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên: “Đừng gọi bậy, ta cũng không phải Đại sư huynh của ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận