Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2776: Già rồi còn cần cái gì nữa chứ

Hào ca đầu bên kia rơi vào trầm tư, nửa ngày không đáp ứng.
“Hào ca, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt đâu.” Trần Đông Phong cắn răng, lập tức hứa hẹn: “Ta cho ngươi mười triệu phí vất vả, với lại không phải ngươi vẫn luôn thèm thuồng sân gofl của em trai ngươi sao, ta có thể bảo ba ta làm cho ngươi một cái rộng gấp đôi.”
“Thành giao.” Hào ca đầu bên kia nghe vậy liền sảng khoái đồng ý: “Ta cho ngươi mượn cao thủ cao cấp của đội săn giết, có điều phải nhớ kỹ, bọn họ chỉ giết người, không thu dọn hậu quả sau đó, đến lúc ấy ngươi đừng để lại nhược điểm gì.”
Trần Đông Phong thấy Hào ca đáp ứng liền vô cùng vui vẻ: “Chuyện này ngươi yên tâm, chúng ta đâu phải lần đầu tiên hợp tác, ta biết phải xử lý thế nào.”
“Được, mười phút nữa sát thủ của đội săn giết sẽ đến làng nghỉ, bọn họ sẽ nghe ngươi chỉ huy.” Sau khi Hào ca ở đầu bên kia nói xong lập tức cúp máy.
“Mẹ đó, nhân cơ hội hút máu ông đây.” Trần Đông Phong không khỏi mắng một câu, sau đó cảm thấy có mỗi thế này vẫn chưa hả giận, thế là hắn nói với các tiểu đệ: “Các ngươi nghĩ được cách gì tốt không?”
“Đông ca, nếu không thế này đi, chúng ta chơi trò bàn xoay với đôi nam nữ kia thế nào? Trói chặt tên đàn ông kia, sau đó nữ nhân kia…” Một tên tiểu đệ nhuộm tóc vàng đề nghị nói.
Trần Đông Phong một phát đạp cho tên đó, hắn mắng mỏ: “Cút đi cho tao, là mày muốn sướng thì có.”
“Vậy phóng hỏa trực tiếp thiêu chết bọn họ.”
“Mày cũng cút!” Trần Đông Phong cau mày lại, cáu bẩn quát mắng: “Một chút sáng tạo cũng không có, hai bọn họ chắc chắn phải chết, nhưng chết như nào thì tao đã có cách.”
“Bây giờ tao muốn tụi mày nghĩ xem, trước khi bọn họ chết phải tra tấn kiểu gì mới có thể xả nỗi hận của ông đây.”
“Đông ca, thế không hay cho lắm.” Nam nhân cơ bắp có chút do dự nói: “Đôi cẩu nam nữ đó luôn trốn trong làng của thôn lại có người canh giữ, chúng ta hoàn toàn không vào trong được, muốn tra tấn bọn họ cũng không có cách.”
Trần Đông Phong một cước đạp nam nhân cơ bắp ngã ra đất: “Cho nên mới bảo các ngươi nghĩ cách, con mẹ nó sao các ngươi đần như thế.”
“Chỉ có thể dẫn bọn họ ra ngoài.” Nam nhân cơ bắp kiên định nói.
Trần Đông Phong thuận miệng hỏi: “Dẫn kiểu gì?”
Một đám tiểu đệ lại rơi vào trầm tư, nửa ngày không có ai trả lời.
“Đông ca, ngược lại ta có cách này.” Đúng lúc này, bạn gái của Trần Đông Phong bỗng dưng lên tiếng: “Chỉ là không biết có thích hợp hay không.”
“Có cách thì nhanh nói.” Trần Đông Phong trừng mắt nhìn nữ nhân này, “Nếu như là ý hay thì ông đây tất nhiên có chỗ tốt cho ngươi.”
Nữ nhân kia nghe có chỗ tốt lập tức sáng mắt lên, nàng vội vàng nói: “Nếu bọn họ đã nấp trong thôn không ra vậy Đông ca phá cái thôn đó là được.”
“Ngươi nói cái gì?”
Trần Đông Phong sửng sốt nhìn nữ nhân này, “Ngươi nói lại lần nữa.”
Nữ nhân bị dọa cho nhảy dựng lên, còn cho rằng bản thân nói sai rồi: “Ta, ta nói linh tinh thôi, Đông ca đừng tức giận.”
“Ý hay.” Trần Đông Phong bỗng dưng cười ha ha, ôm lấy nữ nhân đó: “Đều nói ngực to không có não, nhưng ai ngờ được đầu óc này của ngươi vẫn có chút bột nhão, đây là cách vô cùng tốt.”
“Nữ nhân đó âm thầm thở phào một hơi, gương mặt lập tức nở nụ cười đắc ý, trách móc nói: “Đông cao, vừa nãy ngươi dọa chết người ta rồi, tính bồi thường như nào cho người ta đây?”
“Cầm tiền rồi cút đi.” Trần Đông Phong vốn còn đang vui vẻ, kết quả nữ nhân này rất không thức thời mà nhéo hắn, vẻ mặt hắn liền biến sắc, không tự chủ mà nghĩ tới việc bản thân biến thành thái giám, tức giận đạp nữ nhân này ra bên ngoài.
Mảnh đất ở thôn đối diện kia thật ra bất động sản Thiên Đồng của ba hắn đã sớm muốn mua, nhưng đối phương sống chết không chịu bán, hôm nay vừa vặn mượn cơ hội này thu mảnh đất đó vào trong túi.
“Mấy đứa các ngươi đi gọi năm mươi cái xe đẩy, thêm năm mươi cái xe múc đến đây.” Trần Đông Phong châm điếu xì gà, hắn chậm rãi đè nén cơn tức giận vừa mới dâng lên, dặn dò nói: “Chín giờ tối nay, lão tử phải san bằng cái thôn rách nát kia.”
“Vâng, Đông ca.” Đám tiểu đệ đáp ứng nói.
“Không có việc của các ngươi nữa, xuống hết đi.” Mí mắt Trần Đông Phong giật giật, bỗng dưng đuổi hết đám tiểu đệ ra khỏi phòng, sau đó lại gọi một cú điện thoại: “Tam thúc, là ta Đông Phong đây.”
Bên trong điện thoại vang lên một giọng nói cực kỳ già nua: “Ấy, là tiểu tử của Đại Đồng gia, tìm ta có việc gì sao.”
“Không có việc gì, chính là bên ta có đứa bạn ở phương diện kia có chút vấn đề.” Trần Đông Phong chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn mượn cái cớ kinh điển là bạn của ta, “Bác sĩ chỗ này đều không biết phải chữa trị kiểu gì, cho nên mới muốn mời ngươi giúp.”
“Ha ha, tam thúc ngươi là một lão già đã nghỉ hưu rồi, cũng không phải người học y, sao có thể giúp ngươi đây?” Ông lão đầu bên kia cười ha ha.
“Tam thúc, ngươi khiêm tốn rồi, ai mà không biết ngươi có quan hệ với danh y của kinh thành, đương nhiên sẽ không để ngươi chịu thiệt.” Trần Đông Phong biết đây là đang muốn chỗ tốt, hắn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, những người này bình thường chém gió giao tình hai bên lên tận trời, một khi có việc là gõ cốt hút tủy trong âm thầm, ước gì hút hết máu của hắn.
Ông già đầu dây bên kia cười nhẹ hai tiếng: “Cũng đừng nói gì mà thiệt với không thiệt, một lão già về hưu như ta có thể muốn thứ gì được.”
“Thế này đi, vừa lúc ta có quen biết một danh y sở trường trong mảng phòng the, gần đây hắn vội cần tiền, ta bảo hắn qua đó giúp ngươi, à, giúp bạn ngươi xem thử xem.”
“Được, cảm ơn tam thúc.” Trần Đông Phong vô cùng cảm ơn, sau khi cúp máy hắn nhớ tới nụ cười vừa nãy của vị tam thúc kia, sự ấm ức trong lòng càng tuôn trào, hận ý đối với Hạ Thiên cũng cuồn cuộn như sóng dữ.
Trần Đông Phong nghiến răng nghiến lợi âm thầm thề: “Chờ đấy cho ông, tối nay ta phải bắt đôi cẩu nam nữ các ngươi trả giá đắt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận