Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2513: Ta chỉ muốn tìm nơi an tĩnh cho nàng thôi

Cuộc sống đôi lúc cần cảm giác mới mẻ và điều tiết, bằng không thì sẽ rất nhàm chán.
Đối với Hạ Thiên mà nói, Dương San chính là cảm giác mới mẻ, chỉ là hắn không ngờ cỗ cảm giác mới mẻ này lại mãnh liệt như vậy, nhìn có vẻ mềm yếu như lụa, nhưng biểu hiện vào tối nay lại khiến Lam Y Nhân và Triệu Thanh Thanh cam lòng rơi xuống hạ phong.
Dương San cũng không biết bản thân bị làm sao, vậy mà lại trở nên ham muốn như thế, hơn nữa còn chẳng thấy mệt mỏi gì, đặc biệt là sau khi Hạ Thiên tẩy tủy phạt cốt cho nàng, biểu hiện lại càng thêm dũng mãnh, giống như khiến Hạ Thiên có cảm giác như lúc gặp Dạ Ngọc Mị, cũng vui mừng bất ngờ.
Chỉ là ngày tháng như thế không thể trôi qua mãi mãi.
Hai ngày sau, Triệu Thanh Thanh không thể không quay về Kinh Thành, việc của Thiên Đạo tổ nàng vẫn phải xử lý, huống chi Triệu Hiểu Trác đã mấy lần điện thoại giục nàng quay về, không thể tiếp tục lười biếng ở thành phố Giang Hải nữa.
Hơn nữa du thuyền của Ứng Hiểu Nguyệt cũng đã đến Tân Cảng, Triệu Thanh Thanh phải về tiếp nhận 3000 tộc nhân của Huyền âm tộc kia.
Ninh Nhụy Nhụy trực tiếp trở về thành phố Quế bầu bạn với ông nàng.
Trước đó nàng phải đối phó với nguy hiểm, bây giờ mọi việc đã được giải quyết đương nhiên không muốn ở lại ngày ngày nghe những âm thanh mỹ miều kia.
Lúc nàng đi còn thuận tiện mang theo Thạch Thuần, tránh cho con bé bị đám người Hạ Thiên làm ô nhiễm.
Tô Bối Bối sợ Hạ Thiên lúc nào đó sẽ giết đỏ mắt thẳng tay kéo nàng gia nhập vào chiến đoàn, vậy chẳng phải nàng gặp xui xẻo rồi sao, ít nhất là bây giờ nàng vẫn chưa muốn tên háo sắc kia đạt được mục đích, thế là mượn cớ chạy đi du lịch thế giới.
Lam Y Nhân không chịu nổi nữa, chủ động rời khỏi chiến đoàn, nhưng tạm thời nàng không có nơi để đi, chỉ đành thay Tô Bối Bối tiếp nhận vị trí tổng tài, xử lý mọi việc hàng ngày của tập đoàn Thần Y.
Chỉ còn lại một mình Dương San, mặc dù vẫn dũng mãnh như thế cơ mà cũng khó chống đỡ nổi, vậy nên cầu xin tha cho.
Hạ Thiên cũng không làm quá, dù sao hắn muốn là song tu, chứ không phải tìm kiếm vui vẻ và sự kích thích đơn thuần.
Lúc này Y Tiểu Âm cũng đến Giang Hải.
“Vợ Y Y, sao giờ nàng mới đến thế.” Hạ Thiên nhìn thấy Y Tiểu Âm lập tức dán lên, cười hì hì nói: “Ta ở đây đợi nàng rất lâu rồi, lo lắng cho nàng lắm nha.”
Y Tiểu Âm liếc nhìn Dương San ở bên cạnh Hạ Thiên, hờ hững nói: “Lo lắng thì khỏi đi, ta thấy ngươi cực kỳ vui vẻ đấy.”
“Vợ Y Y ghen rồi sao.” Hạ Thiên ôm Dương San đang hơi xấu hổ kia, oang oác giới thiệu: “Đây là người ta mới thu nhận, ấy…” Hạ Thiên bỗng dưng nhớ đến chưa đổi biệt danh cho Dương San, thế là suy nghĩ một phen, sau đó chính trực nói: “Vậy gọi là vợ Tiểu Dương đi.”
“Chúc mừng ngươi nhé, hậu cung lại thêm một người mới.”
Y Tiểu Âm đã miễn dịch với loại việc này, cũng lười tức giận hay ghen gì đó, hai hành động đó cũng không ngăn cản được tên háo sắc trước mắt này.
Dương San hơi lúng túng, đối với năng lực đặt biệt danh của Hạ Thiên đúng là cạn lời, vậy nên nàng nói: “Hạ, Hạ tiên sinh…”
Hạ Thiên thấy thế đứng đắn sửa lại: “Còn gọi Hạ tiên sinh cái gì, gọi chồng.”
“Được, chồng.” Dương San chần chừ trong chốc lát, rất nhanh liền thích ứng, “Lúc ta ra ngoài đã xin công ty nghỉ phép, bây giờ không có chuyện gì nữa thì ta phải về núi Thanh Phong làm việc.”
“Việc gì, không thể từ chức sao?” Hạ Thiên có chút bất mãn nói, hai ngày nay không dễ mới tìm được đối thủ miễn cưỡng ngang sức.
Dương San biết Hạ Thiên không bao giờ ép buộc nữ nhân của mình, ủng hộ nữ nhân của hắn đi làm việc, vậy nên vừa cười vừa nói: “Đây là công việc ta muốn làm từ bé rồi, bây giờ ta vẫn muốn tiếp tục làm nó.”
Hạ Thiên gật đầu: “Vậy nàng đi đi.”
“Cảm ơn chồng.” Nàng ôm lấy Hạ Thiên, trao cho hắn nụ hôn dài.
Sau hai phút, mặc dù chưa thỏa mãn nhưng Dương San vẫn rời đi, quay về núi Thanh Phong.
“Nếu không muốn tách ra thì ngươi có thể theo nàng đến núi Thanh Phong chơi một chuyến.” Y Tiểu Âm thấy ánh mắt của Hạ Thiên vẫn dõi theo Dương San, thế là lên tiếng đề nghị.
Hạ Thiên cười hì hì, chuyển đề tài nói: “Vợ Y Y, nàng nghiên cứu những cổ thư kia có thu hoạch gì không.”
“Có.” Y Tiểu Âm gật đầu đáp.
“Thu hoạch được gì vậy, nói ta nghe xem?” Hạ Thiên lại tiếp tục dán lên.
Y Tiểu Âm cũng đang muốn trao đổi với Hạ Thiên, trước đó nàng nghiên cứu thứ đồ mà Dạ Ngọc Mị để lại cho nàng đúng là có chút hiệu quả, nhưng mà hiểu biết của nàng về tu tiên quá ít, hiện tại chỉ có thể tìm Hạ Thiên để bàn.
“Chỗ này không thích hợp để nói chuyện.” Y Tiểu Âm nói với Hạ Thiên, “Tìm chỗ nào an tĩnh rồi nói.”
Ánh mắt Hạ Thiên sáng lên, vừa muốn mở miệng đã bị Y Tiểu Âm liếc cho cái: “Đừng nghĩ dẫn ta đến phòng, cũng đừng nghĩ muốn làm việc vớ vẩn nào đó.”
“Vợ Y Y à, nàng coi ta thành kẻ có dục vọng mãnh liệt hả.” Vẻ mặt Hạ Thiên hơi đỏ lên, ngay thẳng giải thích: “Ta chỉ muốn tìm nơi an tĩnh cho nàng thôi.”
Y Tiểu Âm hờ hững liếc nhìn Hạ Thiên, không nói gì cả.
“Ta tìm được một chỗ khớp với ý nghĩ của nàng rồi.” Hạ Thiên cười hi hi, sau đó dẫn Y Tiểu Âm đến một phòng hội nghị mờ ảo trong cao ốc Thần Y, “Vợ Y Y, nơi này được chứ, không được thì ta sẽ tìm chỗ khác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận