Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3747: Chúng ta đến nhà gỗ, nàng có thể thỏa thích giúp ta

Dương San im lặng một lát, bỗng nhiên nói: “Thế, chi bằng để ta thử một chút.”
Hạ Thiên có chút kỳ quái nhìn Dương San: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng cũng muốn chơi sao?”
“Không, ta muốn thử cân lượng của mình.” Dương San nhìn đám tuyết hầu tử, ánh mắt kiên định: “Nói thế nào ta cũng là nữ nhân của chàng, ta cũng muốn tham gia vào hành động của mọi người. Trước kia ta rất bình thường, chỉ có thể ngưỡng vọng Nguyệt tỷ tỷ. Nhưng bây giờ ta muốn thử xem ta có là một tu tiên giả hợp cách hay không. Ở một thời điểm nào đó trong tương lai, ta có thể giúp chàng làm được một ít chuyện.”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, thật ra nàng vẫn luôn giúp ta mà. Sau khi giải quyết chuyện ở đây, chúng ta đến nhà gỗ, khi đó nàng có thể thỏa thích giúp ta.”
“Ta không phải nói giúp cái đó.” Dương San không khỏi xấu hổ: “Ta nói là giúp giống như Nguyệt tỷ tỷ, còn có Kiều Tiểu Kiều đấy, là một tu tiên giả chân chính, sau này có thể giúp chàng đứng vững trước liên minh tu tiên.”
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng muốn làm cái gì thì làm, không cần cân nhắc nhiều như vậy.” Hạ Thiên nói: “Cũng không cần phải giải thích với ta nhiều như thế, ta biết hết tất cả.”
Ánh mắt Dương San ngưng lại nhìn đám tuyết hầu tử: “Ta vừa tẩy tủy không bao lâu, đánh với một số tu tiên giả sẽ phí sức nhưng đối phó với đám tuyết hầu tử kia hẳn không thành vấn đề.”
“Nếu nàng đã nghĩ như vậy, vậy thì cứ thử xem sao.” Trong giọng nói của Hạ Thiên hiện lên sự tán thưởng.
Bành.
Lúc này, Trịnh Tự Kỳ vừa lúc bị đám tuyết hầu tử ném ra ngoài như ném một túi rác.
“Để ta làm đối thủ của các ngươi.” Dương San nhẹ nhàng nhảy lên một cái, rơi vào bên trong tuyết hầu tử: “Để ta xem các ngươi lợi hại như thế nào.”
Đám tuyết hầu tử bỗng nhiên toét miệng. Mặc dù không phát ra âm thanh nào nhưng ý trào phúng lộ ra trên gương mặt.
“Còn dám cười ta.” Ánh mắt Dương San ngưng tụ, lập tức đuổi kịp một con trong đó, đưa tay đánh qua.
Chỉ thấy vù một cái, con tuyết hầu tử nhanh chóng tránh được, con tuyết hầu tử khác chớp động theo.
Không thể không nói, tốc độ của đám tuyết hầu tử này khá nhanh, Dương San cũng chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của chúng.
Cũng may, tố chất nội tâm của nàng rất mạnh, ít nhất mạnh hơn Trịnh Tự Kỳ rất nhiều lần.
Một lát sau, Dương San quả nhiên bắt được một thân ảnh, lập tức dậm chân tiến lên, giơ chân đá tới.
Mặc dù một cước này chỉ mang tính thăm dò nhưng lực đạo cũng không nhẹ.
Nhưng lại giống như đánh vào cục bông, không hề có cảm giác phản hồi.
Bành.
Con tuyết hầu tử kia nhếch miệng cười, lập tức phản kích.
Phản ứng của Dương San không tính là chậm, nàng nhanh chóng thối lui về phía sau, tránh được hai cánh tay dài của nó.
“Vô dụng thôi.” Trịnh Tự Kỳ nằm trên mặt đất thở hổn hển: “Đám tuyết hầu tử này không phải vật sống, cho dù có đánh trúng cũng vô dụng.”
Hạ Thiên nói: “Ngươi mới vô dụng đấy, cho nên ngươi câm miệng lại cho ta.”
Trịnh Tự Kỳ đành phải bưng kín miệng của mình.
Dương San lại thử hai ba lần, lập tức hiểu ra. Vừa rồi nàng đã bắt được thân ảnh, khẳng định là do đám tuyết hầu tử này cố ý lưu lại sơ hở.
“Đám vật này có linh trí cao như vậy lại chỉ là thực vật?” Trong lòng Dương San cảm thấy rất không thích hợp: “Nó có thể được tính là yêu vật.”
Vù vù vù.
Lúc này, tốc độ của đám tuyết hầu tử một lần nữa tăng tốc, hơn nữa còn thỉnh thoảng vung tay đánh cho Dương San một chưởng.
Mặc dù Dương San còn chưa tu luyện Phiếu Miểu Bộ, chỉ thuần dựa vào bản năng mà né tránh, nhưng nàng đã tẩy tủy phạt xương, tốc độ nhanh nhẹn vượt qua người bình thường.
Vấn đề bây giờ là, dựa vào tốc độ chỉ có thể né tránh, hoàn toàn không làm gì được đám tuyết hầu tử này.
Muốn xử lý bọn chúng, điều đầu tiên cần làm chính là bắt bọn chúng lại. Bằng không, xử lý kiểu gì?
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng không cần nhìn thân ảnh bọn chúng, chỉ nhìn chân bọn chúng là được” Hạ Thiên thuận miệng nhắc nhở một câu.
Dương San nghe xong, lập tức ngầm hiểu, cúi đầu nhìn cước bộ đám tuyết hầu tử, phát hiện chân của chúng thật ra là rễ, vẫn luôn đính vào trong đất.
Cho dù thân ảnh của đám tuyết hầu tử cực nhanh nhưng rễ vẫn dính vao trong đất, động cũng chỉ động cơ thể phía trên mà thôi.
Biết được điều này, Dương San đương nhiên sẽ không khách sáo nữa. Nàng tiến lên hai bước, tiện tay móc lấy rễ của một con tuyết hầu tử, nhẹ nhàng vung một cái, tuyết hầu tử bị nhổ tận gốc, sau đó ném nó xuống đất.
Con tuyết hầu tử kia vừa mới rời khỏi mặt đất, lập tức mất đi linh tính, trở nên đờ đẫn, biến thành một khuẩn nấm hình khỉ.
Vù vù vù.
Đám tuyết hầu tử còn lại lập tức cuồng bạo, chẳng những tốc độ biến nhanh, công kích cũng trở nên mãnh liệt.
Tuy nhiên, lúc này cuồng bạo cũng không còn ý nghĩa.
Dương San đã nhìn thấu bọn chúng, đích thật chỉ là hổ giấy mà thôi.
Tiếp theo, Dương San gần như thế như chẻ tre, đám tuyết hầu tử cũng từ càn rỡ trở nên sợ hãi, từng con nhanh chóng rút về, giống như màn sương đỏ lúc trước.
Trịnh Tự Kỳ ngây người. Đám tuyết hầu tử đó thật sự yếu ớt không chịu nổi như vậy sao?
Không thể nào!
Ông ta nhìn ra được, Dương San hoàn toàn không có học võ, thậm chí ngay cả làm thế nào để vận dụng khí tức cũng không rõ ràng, ban đầu cũng chỉ có thể né tránh, nhưng về sau đã phát sinh thay đổi, cũng chỉ vì một câu của Hạ Thiên.
Trịnh Tự Kỳ quay đầu nhìn Hạ Thiên đang mỉm cười bên cạnh. Hạ thần y thật sự có sức mạnh biến mục nát thành thần kỳ.
Trong lúc Dương San đang tồi khô lạp hủ càn quét đám tuyết hầu tử, một tiếng hét to bao hàm sát khí bỗng nhiên vang lên.
“Dừng tay, dừng tay cho ta.”
Dương San ngẩn người, đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, còn chưa kịp phản ứng.
Lúc này, một thanh gai nhọn từ trên trời giáng xuống, chiếu ngay đỉnh đầu của nàng mà đâm thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận