Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3685: Bởi vì hắn muốn nói với ta


Giang Hải, cao ốc Thần Y.
Tô Bối Bối đã làm xong công việc trong ngày, đang định về nhà tắm, sau đó bắt đầu luyện công.
Kết quả vừa mở cửa, nàng đột nhiên nhìn thấy một cái quan tài cực lớn, thiếu chút nữa khiến nàng bay mất hồn phách.
“Ta đi sai cửa sao?” Tô Bối Bối sửng sốt một hồi, lại bước ra ngoài nhìn bảng số phòng, rồi vỗ đầu một cái: “Mẹ kiếp, lần này cũng chỉ có chúng ta ở, đi nhầm gì chứ.”
Tiếp theo, nàng rất nhanh nghĩ đến một người, lập tức nổi giận đùng đùng bước vào: “Hạ Thiên, có phải ngươi giở trò quỷ hay không?”
“A, Bối nha đầu, tại sao nàng về nhà muộn như thế?”
Quả nhiên, Hạ Thiên từ bên cạnh quan tài xông ra, cười hì hì nhìn Tô Bối Bối.
“Ngươi làm cái gì thế?” Tô Bối Bối tức giận cởi giày ném về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhẹ nhàng tiếp lấy chiếc giày, tiện tay quăng lên kệ giày: “Bối nha đầu, tại sao hỏa khí của nàng lại lớn đến như thế? Là do thiếu ta à?”
“Ngươi mới… hừ, ta không thèm nói nhảm với ngươi nữa.” Tô Bối Bối chỉ tay vào quan tài trong phòng khách: “Con mẹ nó ngươi có bệnh đúng không? Tự dưng lại đặt thứ này trong phòng khách?”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ngoại trừ phòng khách ra, chẳng còn chỗ nào để được.”
“Ngươi.” Tô Bối Bối tức đến mức muốn cởi chiếc giày còn lại ném vào mặt hắn, nhưng nàng vẫn nhịn lại được. Nàng cởi giày đặt lên kệ, đổi một đôi dép đi trong nhà, sau đó vọt đến trước mặt Hạ Thiên: “Ngươi giả bộ hồ đồ đúng không? Đây là cái gì? Ngươi nói cho ta biết đây là cái gì? Có thể để ở phòng khách sao?”
“Có thể để mà.” Hạ Thiên nói: “Không phải rất vừa vặn sao?”
Tô Bối Bối tức đến mức thiếu chút nữa thổ huyết: “Đây là quan tài, ngươi đặt nó ở phòng khách, ngươi không cảm thấy xúi quẩy à?”
“Cái này mà xúi quẩy gì?” Hạ Thiên từ trước đến nay không tin mấy thứ này: “Bối nha đầu, nàng đã học đại học, tại sao lại còn tư tưởng phong kiến mê tín đến như vậy?”
Tô bối bối tức giận nói: “Ta phong kiến mê tín đó, ngươi nhiều nữ nhân như vậy không phải cặn bã phong kiến sao?”
“Ta hiểu rồi, Bối nha đầu, nàng đang ghen.” Hạ Thiên cười càng tươi hơn, vỗ vào quan tài thủy tinh: “Thật ra, nàng không cần thiết như vậy đâu. Cho dù dung mạo của nàng ấy xinh đẹp hơn nàng, nhưng cũng xếp sau nàng mà thôi.”
“Cái đầu ngươi đấy… A?” Tô Bối Bối sửng sốt, chỉ vào quan tài thủy tinh: “Người bên trong còn sống?”
Hạ Thiên gật đầu: “Đúng vậy, còn sống.”
“Nàng ta nằm trong quan tài không phải càng thêm xúi quẩy sao?” Tô Bối Bối bó tay.
Lúc này, nàng mới chậm rãi bước đến gần quan tài thủy tinh, nhìn thấy bên trong đích thật có một người.
“Ồ? Xinh đẹp thật.” Tô Bối Bối nhìn mặt nữ nhân trong quan tài, cũng không nhịn được mà thất thần, sau đó bất mãn nhìn Hạ Thiên: “Ngươi lừa gạt thiếu nữ vô tri này từ đâu vậy?”
“Thiếu nữ?” Hạ Thiên nói: “Bối nha đầu, nàng ấy bằng tuổi mẹ của nàng đấy.”
Tô Bối Bối nhấc chân muốn đạp Hạ Thiên một cái: ‘Đánh rắm.”
“Ta không có đánh rắm.” Hạ Thiên nói: “Năm nay nàng ấy khoảng bốn bảy bốn tám tuổi rồi đấy.”
“Ngươi tưởng ta là tên ngốc à?” Tô Bối Bối lạnh lùng trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Nàng ấy nhìn qua cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, trừ phi nàng ấy… A, chẳng lẽ nàng ấy cũng là tu tiên giả?”
Hạ Thiên lắc đầu: “Nàng ấy không phải tu tiên giả, là khi nàng ấy khoảng mười bảy mười tám tuổi thì bị người xấu bắt làm thí nghiệm, sau đó diện mạo dừng lại như thế này.”
“Thí nghiệm gì mà hay như vậy chứ?” Tô Bối Bối vô cùng hào hứng, thậm chí còn có chút hâm mộ.
“Bối nha đầu, nàng không cần hâm mộ đâu.” Hạ Thiên trực tiếp giội cho Tô Bối Bối một gáo nước lạnh: “Nàng muốn giống như nàng ấy thì nằm trong quan tài ba mươi năm, còn phải thường xuyên chịu khí độc, sát khí quấy nhiễu, lúc nào cũng có khả năng hủy dung. Nếu không phải ta ra tay, tương lai của nàng rất có thể một trăm năm sau cũng sẽ giống như thế này.”
Tô Bối Bối lập tức hết hứng: “Thôi quên đi. Ta muốn tắm rửa đi ngủ, ngươi và vị tiểu thư trong quan tài cứ chậm rãi bồi dưỡng tình cảm.”
Hạ Thiên đưa tay ôm lấy eo Tô Bối Bối: “Bối nha đầu, nàng đừng vội đi tắm.”
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Tô Bối Bối giật mình, hai tay ôm trước ngực: “Ta cho ngươi biết, đừng phát dục nhé. Ta không cho ngươi được như ý đâu. Nếu ngươi có nhu cầu, ngươi đi tìm Lam Y Nhân đi.”
“Vợ Tiểu Y Y mệt quá nên ngủ rồi.” Hạ Thiên nói.
Mắt Tô Bối Bối trợn tròn, thầm nghĩ: “Xong rồi, không phải tên sắc lang này muốn ăn ta hôm nay chứ?”
“Bối nha đầu, nàng suy nghĩ nhiều rồi.” Hạ Thiên nói: “Đương nhiên, nếu nàng bức thiết quá, ta có thể hy sinh chút nhan sắc thỏa mãn nàng.”
“Cút.” Tô Bối Bối liếc mắt: “Ngươi có chuyện gì thì nói mau đi, đừng có động tay động chân nữa.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta cần nàng truyền lời giúp.”
“Ta có thể giúp ngươi truyền lời gì?” Tô Bối Bối rót cho mình một ly nước lọc, chậm rãi uống.
“Bây giờ ta còn chưa chắc chắn có thể giải khai được cấm chế trên người nàng ấy, cho nên ta không thể ôm nàng ấy từ quan tài thủy tinh ra ngoài.” Hạ Thiên giải thích: “Nhưng quan tài thủy tinh này cũng không thể tùy tiện đặt ở đây được, nhất định phải dùng linh khí để nuôi.”
Tô Bối Bối không hiểu: “Ngươi tìm nơi có linh khí đặt vào không được sao?”
“Để chỗ nào cũng không thành vấn đề.” Hạ Thiên bĩu môi: “Bối nha đầu, nàng vẫn ngốc như vậy, giống y như tiểu muội chân dài.”
“Ngươi mới ngốc đấy.” Tô Bối Bối bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Có rắm thì thả ngay, lòng vòng mãi, đây là phong cách của ngươi sao?”
Hạ Thiên nói: “Ta muốn mang nàng ấy đến Tiểu Tiên Giới.”
“Vậy thì ngươi mang đi.” Tô Bối Bối không hiểu: “Ngươi là Thiên đế ở đó, không cần báo cáo với ta mà.”
“Nàng ngốc đến mức không thể cứu nổi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, sau đó xoay người bước vào phòng Lam Y Nhân: “Ta đi ngủ đây.”
Tô Bối Bối vẫn không hiểu: “Rốt cuộc tên sắc lang đó muốn nói cái gì? Ta thật sự không hiểu được.”
“Bởi vì hắn muốn nói với ta.” Lúc này, trong phòng vang lên một giọng nữ khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận