Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3857: Dạ Đế

“Bối nha đầu, đây là nàng xích lại gần ta đấy nhé.”
Hạ Thiên cười nói.
Tô Bối Bối tiện tay quơ lấy một vật ném tới: “Ngươi biến cho ta.”
Hạ Thiên lách mình rời đi, quay trở về Tuyết Thành.
Ninh Nhụy Nhụy và Tô Mộng Lệ vẫn còn ở yên tại chỗ. Sau khi hắn quay về, hai người đều cảm nhận được một bầu không khí không bình thường.
“Có chuyện gì xảy ra thế?”
Ninh Nhụy Nhụy hỏi Hạ Thiên: “Thật sự không tìm được Dương San sao?”
Hạ Thiên đáp: “Ta hoàn toàn không tìm được khí tức của nàng ấy ở Tuyết Thành. Sau đó, ta đến Thanh Phong Sơn và Giang Hải tìm một vòng, cũng không có tung tích của nàng ấy.”
“Đương nhiên rồi, người đã mất tích mà.” Tô Mộng Lệ nói.
Hạ Thiên nói tiếp: “Vừa rồi ta gọi điện thoại, vợ Tiểu Tiểu Dương nói nàng ấy đang ở tả ngạn hồ Thấm Nguyệt câu cá, còn có một bác gái nào đó giúp bọn họ làm mồi câu.”
“Không thể nào.”
Tô Mộng Lệ lắc đầu: “Tả ngạn hồ Thấm Nguyệt là một sườn đồi, làm sao có thể có người, chứ đừng nói chi câu cá.”
“Đến đó chẳng phải sẽ biết sao.” Ninh Nhụy Nhụy đề nghị.
Hạ Thiên gật đầu, một tay ôm lấy eo Ninh Nhụy Nhụy, sau đó lóe lên, lập tức đến bên hồ Thấm Nguyệt.
Hồ Thấm Nguyệt nằm giữa hai ngọn núi tuyết, vị trí tương đối hẻo lánh.
Hồ có hình dài hẹp, giống như hình trăng non lưỡi liềm. Bởi vì nước hồ thẩm thấu từ dưới lòng đất lên, cho nên nó mới có tên là hồ Thấm Nguyệt.
Cái gọi là tả ngạn, thật ra chính là đứng trong hồ, thuận theo nước hồ lưu động, bên tay trái chính là tả ngạn.
Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy đến tả ngạn hồ Thấm Nguyệt, phát hiện ở đó có một tảng đá rất lớn. Đằng sau tảng đá chính là một vách núi sâu không thấy đáy, nước hồ chảy đến đây thì bị ngăn lại, sau đó chảy trở về.
“Nếu đứng trên tảng đá bên kia, đúng là có thể câu cá.”
Ninh Nhụy Nhụy đứng bên trên tảng đá, gần như thu hết toàn bộ hồ Thấm Nguyệt vào mắt. Trong tầm mắt của nàng không hề có bóng dáng Dương San, thậm chí cũng không có một ai.
Hạ Thiên dạo quanh hồ nước một vòng, vẫn không có kết quả.
“Hồ này có vấn đề.”
Trở lại tảng đá, Hạ Thiên cau mày. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một chuyện quỷ dị đến như vậy.
Ninh Nhụy Nhụy nói: “Có phải trong hồ có không gian cùng loại với bí cảnh Quy Khư không?”
“Xuống dưới thì biết thôi. Nàng đợi ta ở đây nhé.”
Hạ Thiên không chút do dự nhảy vào trong hồ.
Điều quỷ dị chính là, nước hồ không hề có chút gợn sóng.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác buồn bực, giống như màn nước trước mặt là một tấm màn sân khấu kín không kẽ hở.
Nàng không khỏi có chút lo lắng cho Hạ Thiên.
Một hồi lâu, vẫn không thấy Hạ Thiên từ trong hồ nước đi ra.
“Hạ Thiên?”
Ninh Nhụy Nhụy kêu lên vài tiếng, lông mày cau lại, do dự không biết có nên nhảy xuống hay không.
“Này, mỹ nữ, ngươi đứng ở đó làm gì? Ngươi mau xuống đi, ở đó nguy hiểm lắm.”
Lúc này, từ đằng xa có một lão nhân gia đội nón lá vành trúc hô to với Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy người đến, chẳng những không mừng rỡ mà còn sinh lòng cảnh giác.
Hồ Thấm Nguyệt là một nơi cực kỳ bí mật, Bạch gia cũng chỉ có mấy năm gần đây mới dự định biến nó thành điểm du lịch. Chung quanh đều là biệt thự do Bạch gia xây dựng. Khách du lịch đến đây phần lớn đều là nhận được lời mời của Bạch gia.
Lão đầu nhi này xuất hiện có chút đột ngột.
Nghĩ đến đây, Ninh Nhụy Nhụy không khỏi cả kinh. Nàng nhớ đến chuyện Hạ Thiên nhắc đến Dương San lúc trước.
Dương San nói có dân bản địa giúp các nàng hạ mồi câu, vấn đề nằm ngay ở chỗ này. Phạm vi mấy chục dặm xung quanh đều là núi tuyết mênh mông, lấy đâu ra dân bản địa.
Ninh Nhụy Nhụy thả người bay qua, nhảy đến trước mặt lão đầu nhi, cười hỏi: ‘Lão gia gia, ông từ đâu đến vậy?”
Lão đầu nhi đội nón lá vành trúc giống như bị thân thủ của Ninh Nhụy Nhụy hù ngã, không khỏi kêu lên: “Mỹ, mỹ nữ, ngươi biết bay à? Chẳng lẽ ngươi là thần tiên sao?”
“Dĩ nhiên không phải rồi.”
Ninh Nhụy Nhụy vẫn nở nụ cười ôn hòa như cũ: “Lão gia gia, nhà của ông ở đâu? Để ta đưa ông về.”
“Ta ở phía sau ngọn núi kia, xa lắm.”
Lão đầu nhi đội nón lá vành trúc mỉm cười, khoát tay nói; “Đám trẻ tuổi các ngươi không đi xa được như vậy đâu. Ta cũng không đến mức già như thế, tự ta về là được rồi. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút, tảng đá mà ngươi đang đứng đã lỏng rồi, không cẩn thận sẽ bị rơi xuống.”
“Ta cảm ơn ông. Lần đầu tiên ta đến đây, có thể đến nhà của ông làm khách một bữa không?”
Ninh Nhụy Nhụy vừa cười vừa nói.
“Làm khách?”
Lão đầu nhi đội nón lá vành trúc có chút do dự, sau đó cười nói: “Nhà của ta rất đơn sơ, thật sự không có cách nào chiêu đãi khách, lại còn là khách xinh đẹp như tiên nữ như ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy nói: “Không sao đâu. Ta có một người bạn khả năng cũng đã đến thôn của các người, vừa lúc ta muốn tìm nàng ấy.”
“Thật sao?”
Lão đầu nhi nghe xong, mí mắt khẽ nhăn lại, sau đó nói: “Vậy chúng ta đi, nhưng sau khi tìm được bạn của ngươi rồi, ngươi mau dẫn người quay về. Người trong thôn rất hay bài ngoại.”
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu: “Ta biết rồi.”
Lão đầu nhi nói xong, cũng nhanh chân đi về phía trước, Ninh Nhụy Nhụy thuận thế đi theo bên cạnh ông ta, thỉnh thoảng hỏi vài câu, muốn từ trong miệng ông ta moi ra một số tin tức hữu dụng.
Không biết qua bao lâu.
“Đến rồi, ở đây.”
Lão đầu nhi đội nón lá vành trúc bỗng nhiên cười ha hả, dừng bước lại.
Ninh Nhụy Nhụy sợ hãi cả kinh. Lúc này nàng mới ý thức không ổn. Vừa nãy, nàng lo nói chuyện với lão đầu nhi, hoàn toàn không nhớ rõ lộ trình, thậm chí cũng không nhớ rõ đã đi được bao lâu, qua bao nhiêu ngã rẽ…
Trong đầu nàng xuất hiện một vệt ánh sáng. Những gì mà nàng đã nói với lão đầu nhi, tất cả đều quên sạch.
Ngẩng đầu một cái, nàng phát hiện trước mặt là một thôn trang.
Ngoài cổng thôn, không biết là ai đã treo một tấm bảng hiệu, bên trên có hai chữ Dạ Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận