Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4049: Có phải không được công bằng hay không?

“Giới trong chính là bí cảnh Thiên Cung. Giới ngoại chính là thế giới bí cảnh.”
Nữ nhân kia nở nụ cười nhàn nhạt: “Ta tên Bùi Thanh Phong, người của Bùi gia giới trong, thụ sứ mệnh gia tộc ngăn cản tất cả những người tiến vào Cực Tiên Mộ làm loạn.”
“Ta không phải đến làm loạn.”
Thạch Thuần nghiêm túc giải thích: “Ta đến đây chỉ là để cứu vớt trái đất. Mặc kệ bí cảnh gì, tổng cũng nằm trên trái đất hết. Điều này cũng nói rõ ta cũng đang cứu ngươi đấy. Ngươi đừng nên cản ta, ngược lại ngươi nên nhanh chóng đưa ta đến khu vực trung tâm mộ thất.”
Bùi Thanh Phong lạnh lùng nói: “Ngươi nói có vẻ hiên ngang lẫm liệt nhỉ. Ngươi còn không phải vì linh khí chất chứa bên trong huyền tinh quan thất sao? Ta sẽ không để ngươi qua đó đâu.”
“Ta nhất định phải đến đó."
Thạch Thuần nhếch miệng, lười nói đạo lý gì thêm: “Ngươi tốt nhất nên tránh ra. Mặc dù ngươi có thể rất lợi hại nhưng lợi hại hơn nữa cũng không bằng anh rể của ta. Nếu để cho anh rể ta nhìn thấy ngươi khi dễ ta, đừng nói ngươi, cả nhà ngươi cũng sẽ bị ăn đòn.”
Bùi Thanh Phong nghi ngờ hỏi: “Anh rể của ngươi là ai?”
“Anh rể của ta tên Hạ Thiên.”
Thạch Thuần nghiêm túc nói: “Hạ trong Xuân Hạ Thu đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ. Cánh cửa bí cảnh Thiên Cung cũng là do hắn mở ra.”
Con ngươi Bùi Thanh Phong hơi co rụt lại, gương mặt hiện lên sự phẫn nộ, giọng nói cũng tràn ngập sát ý: “Cho dù bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ, ta cũng không có ý định buông tha cho ngươi.”
“Ngươi có bệnh à?”
Thạch Thuần cực kỳ khó chịu: “Nếu không phải anh rể của ta đã nói qua, phải lấy đức phục người, lấy lý phục người, ta cũng lười nói nhảm với ngươi ở đây. Ngươi tưởng ta sợ ngươi à?”
Bùi Thanh Phong khoát tay, ngưng tụ một đạo kiếm khí màu đỏ, chỉ về phía Thạch Thuần: “Đám giới ngoài các ngươi người nào cũng đáng chết. Nhất là Hạ Thiên, hắn dám tự tiện mở ra cánh cửa Cực Tiên mộ, mưu toan chiếm đoạt linh khí còn sót lại của Phù Diêu Tiên Tử. Hắn đang đoạn căn cơ sinh tồn của người giới trong chúng ta, là tử địch của tất cả mọi người giới trong.”
“Nếu ngươi là người thân của Hạ Thiên, ta sẽ giết ngươi tế cờ.”
Lời còn chưa dứt, người đã thả xuống, kiếm đâm thẳng Thạch Thuần.
Một kiếm này, tốc độ cực nhanh, nhanh như thiểm điện.
Còn mang theo một kiếm khí màu đỏ, giống như một con sư tử cái mở cái miệng rộng.
“Tế cái đầu mẹ ngươi đấy.”
Thạch Thuần nhìn thấy tình huống này, nhịn không được chửi bậy một câu, nhưng trong lòng cũng không cảm thấy bối rối, vận Phiếu Miểu Bộ Hạ Thiên đã cải tiến vọt đến bên cạnh.
Bành.
Kiếm khí chém vào mặt đất, gọt ra một rãnh sâu ba mét, bụi đất vẩy ra, đất đá cuồn cuộn.
Thạch Thuần tránh được một kiếm, có chút khó chịu nói: “Này, ngươi cầm kiếm, ta cái gì cũng không có, có phải không được công bằng hay không.”
“Hừ, chẳng quan tâm.”
Gương mặt Bùi Thanh Phong hiện lên sự lạnh lẽo, vặn người chém ra vài kiếm.
“Mẹ kiếp.”
Thạch Thuần thấy vậy, đành phải né tránh: “Ngươi đúng là không nói võ đức.”
Bùi Thanh Phong khinh thường nói: “Đúng là buồn cười, liều mạng tranh đấu, nói cái gì là võ đức.”
“Nếu ngươi không nói võ đức, vậy cũng đừng trách ta không nói đạo nghĩa.”
Thân hình Thạch Thuần tránh chuyển xê dịch giữa những ngọn núi, đột nhiên móc một số thứ từ trong ngực ra: “Ta, mộc độn, phi điểu thủ lý kiếm.”
Chỉ thấy nàng ném ra mấy món đồ, dùng tốc độ cực nhanh bắn vào mặt Bùi Thanh Phong.
Bùi Thanh Phong giật nảy người, lập tức rút kiếm bổ tới.
Keng.
Trường kiếm tinh hồng phát ra tiếng kêu, chém những thứ kia thành hai nửa rơi xuống đất.
Bùi Thanh Phong cúi đầu, sau đó chửi ầm lên: “Cái gì là mộc độn, cái gì là phi điểu thủ lý, cái này không phải chỉ là một đống đá hay sao?”
“Đúng, ta vừa mới nhặt ở dưới đất.”
Thạch Thuần cười một tiếng, hơi trêu chọc: “Tên cũng là do ta mới nghĩ ra thôi, có phải ta có tài lắm không?”
Bùi Thanh Phong giận sôi: “Để ta xem thủ đoạn đó có cứu ngươi được hay không.”
Nói xong, nàng huy kiếm trảm xuống: “Kiếm xuất cửu ảnh, huyết sát bát phương. Chết đi cho ta.”
“Phong độn, đại điện phong chiến chi thuật.”
Thân hình Thạch Thuần lóe lên, không lùi mà tiến tới, vọt đến gần Bùi Thanh Phong, đưa tay vỗ trúng phần bụng đối phương.
“Hừ, mấy thứ hoa văn này vô dụng thôi.”
Bùi Thanh Phong bình thản không sợ, kiếm trong tay biến thành một cái lưỡi mềm mại, cuốn lấy Thạch Thuần: “Bây giờ ngươi còn có thể trốn… Phốc!”
Đột nhiên, một lực đạo cương mãnh đột nhiên xông ra cắt ngang lời nói của nàng.
Bùi Thanh Phong không kịp chuẩn bị, vội đón đỡ luồng sức mạnh này, chỉ cảm thấy người giống như bị một trăm con trâu đụng ngã, lục phủ ngũ tạng muốn nát ra, khóe miệng không khỏi trào máu tươi.
“Cái này, sao lại thế này?”
Gương mặt của nàng hiện lên sự kinh nghi.
Thạch Thuần mỉm cười, xòe bàn tay của mình ra: “Ở đây có hai tấm đại lực phù. Trước khi đến đây, Mỵ tỷ tỷ đã cho ta, nói là rất hữu dụng. Quả nhiên hữu dụng thật.”
“Ngươi.”
Bùi Thanh Phong tức đến mức thổ huyết, trong lòng cũng sinh ra kiêng kỵ đối với thiếu nữ tinh quái kia, nhưng càng nhiều hơn chính là bị trêu đùa đến thẹn quá hóa giận: “Ta sẽ giết ngươi.”
Một kiếm hóa ba, ba hóa ngàn vạn, bao phủ Thạch Thuần.
Thạch Thuần bỗng nhiên há miệng phun ra một cái: “Hỏa độn, hào hỏa cầu chi thuật.”
Bùi Thanh Phong nghe Thạch Thuần quát, trong lòng không khỏi giật mình. Chẳng lẽ tiểu cô nương này là thuật sĩ ngũ hành?
Kết quả, một bãi nước bọt văng vào mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận