Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3263: Ngươi nhất định là muốn chết

Nữ thư ký tóc vàng cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích. Nàng ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Isabella: “Các ngươi đừng nên quá đắc ý, đừng có mà chọc giận ta. Sau lưng ta còn có Long Vương đại nhân. Trước đó, các ngươi tốt nhất nên giữ khiêm tốn, nếu không, các ngươi sẽ hối hận… A!”
Bốp.
Nàng ta còn chưa nói hết, gương mặt của nàng ta đã bị Tô Bối Bối tát một cái.
Cái tát này rất nặng, tát đến nửa bên mặt nữ thư ký tóc vàng sưng phồng lên, rớt mất hai cái răng.
“Ngươi nói tiếng người đi. Nếu không, ngươi mới là người hối hận không kịp đấy.” Tô Bối Bối nghênh tiếp ánh mắt oán độc của đối phương, thản nhiên cảnh cáo.
Isabella cười nhạt: “Đã đến nước này rồi, ngươi còn đánh yểm trợ cho lão Long Vương nào đó của các ngươi, hoàn toàn không cần thiết. Ngươi thấy ông ta có quản sống chết của ngươi không?”
“Các ngươi đừng kiếm chuyện ly gián, ta không để mình bị đẩy vòng vòng đâu.” Ánh mắt nữ thư ký tóc vàng trở nên âm trầm, lạnh giọng nói: “Có thể quên mình phục vụ cho Long Vương đại nhân là vinh quang suốt đời của ta. Nếu ta đã không ngăn cản được các ngươi, ta sẽ đồng quy vu tận với các ngươi.”
Nói xong, ngực nữ thư ký tóc vàng bỗng nhiên to lên như hai cái bao lớn, đồng thời còn phát ra ánh sáng chói mắt.
Bành.
Một tiếng vang thật lớn, không đợi Isabella và Tô Bối Bối kịp phản ứng, toàn bộ gian phòng đã bị chùm sáng bao trùm. Một giây sau, nó ầm ầm sụp đổ, hóa thành tro bụi.
Oành.
Long cung nhanh chóng vứt bỏ gian phòng này, mặc cho cặn bã rơi xuống hải vực sâu hơn, trở thành di tích vĩnh viễn không có khả năng bị người ta phát hiện.
Lúc này, tại một phòng chỉ huy khác của Long cung, nam nhân trung niên được gọi là Long Vương đang nhấp một ngụm rượu đỏ, lắc đầu cảm thán: “Đáng tiếc.”
Không biết ông ta tiếc vì mất đi nữ thư ký tóc vàng biết nghe lời hay là tiếc không bắt được hai đị mỹ nhân biến thành vật thí nghiệm cao cấp nhất cho ông ta.
Tuy nhiên, có người lại không thích âm thanh cảm thán này, trực tiếp lên tiếng: “Có gì mà đáng tiếc?”
“Ồ, các ngươi không chết sao?” Vị Long Vương đại nhân cả kinh, quay đầu nhìn lại, đột nhiên nhìn thấy hai nữ nhân vốn đã táng thân theo văn phòng.
Isabella cười nói: “Một vụ nổ với trình độ như thế làm sao có thể tổn thương được chúng ta?”
“Nhưng ảnh hưởng với ta vẫn có chút lớn.” Tô Bối Bối thản nhiên buộc lại mớ tóc tán loạn, khó chịu nói.
Vị Long Vương đại nhân rốt cuộc cảm giác không được bình thường, liền hỏi: “Các ngươi là ai? Thuộc tổ chức nào hay là nhà tài phiệt nào?”
“Thế nào, ngươi định nghe ngóng lộ tuyến của thượng tầng, từ đó thu mua lão đại của chúng ta sao?” Isabella cảm thấy có chút buồn cười.
Tô Bối Bối nghĩ lại tính cách của Hạ Thiên: “Đoán chừng thu mua không được đâu.”
“Vạn sự dễ thương lượng.” Mặc dù vị Long Vương đại nhân có chút kinh ngạc nhưng cũng không bối rối, lập tức đưa ra điều kiện: “Ngươi nói thẳng đi, các ngươi muốn cái gì, chỉ cần không quá phận, ta đều có thể đáp ứng. Tài phú, danh lợi… hay là cái gì khác?”
Isabella có chút hiếu kỳ: “Khẩu khí của ngươi xác thực không nhỏ, thật không sợ chúng ta công phu sư tử ngoạm, đưa ra một cái giá ngươi không trả nổi sao?”
“Ta có tiền tài.” Long Vương khinh thường nói: “Các ngươi muốn bao nhiêu tiền cứ việc nói, ta cam đoan các ngươi tiêu tám đời cũng không hết.”
Tô Bối Bối cũng cảm thấy khẩu khí người này thật sự quá lớn, lạnh giọng nói: “Ta ngược lại có chút hiếu kỳ, ngươi có bao nhiêu tiền thế?”
“Ngươi muốn bao nhiêu, ta có bấy nhiêu.” Long Vương dõng dạc nói: “Bây giờ ta sẽ mở cho các ngươi một tài khoản, chuyển một ngàn tỷ đô la xem như quà gặp mặt. Thế nào, ta đủ thành ý chưa?”
“Mở miệng là một ngàn tỷ?” Tô Bối Bối cũng có chút kinh ngạc: “Ngươi là ai? Ngân hàng nhà nước là do ngươi mở?”
Isabella suy nghĩ sâu hơn một bước: “Tiền, dĩ nhiên chúng ta muốn, nhưng chúng ta càng muốn hơn chính là hợp tác với thế lực sau lưng ngươi.”
“Sau lưng ta không có thế lực nào cả.” Long Vương chuyển ánh mắt, thản nhiên đáp: “Đây chính là tài phú mà ta tích lũy hơn hai trăm năm qua. Ta chỉ muốn kết giao bạn bè với hai người, chỉ thế thôi.”
“Hơn hai trăm năm, xem ra ngươi cũng là lão bất tử.” Tô Bối Bối nhếch miệng.
“Thế nào, chỉ cần các ngươi nhận tiền, tất cả đều dễ nói chuyện.” Long Vương đại nhân cười nói: “Ban đầu, chúng ta cũng chẳng có thù hận gì, chi bằng biến chiến tranh thành tơ lụa, như thế nào?”
Lúc này, trong phòng thí nghiệm vang lên một giọng nói lười biếng: “Chẳng ra sao cả. Tên ngu ngốc ngươi khẳng định muốn đi chết.”
“Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại xuất hiện trong phòng chỉ huy của ta?” Long Vương kinh ngạc nhìn Hạ Thiên: “Khoan đã, ngươi là Hạ Thiên? Ngươi đang ở đây, chẳng lẽ…”
Hạ Thiên ngước mắt nhìn vị Long Vương, cảm giác có chút quen mặt, giống như đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng không để lại ấn tượng quá sâu. Dù sao, hắn giết mấy tên ngu ngốc nhiều lắm, thật sự không rảnh để mà nhớ kỹ.
“Tốt tốt tốt. Nếu là ngươi, vậy thì dễ làm rồi.” Long Vương lấy một điều khiển từ xa trong ngực ra: “Hôm nay chính là ngày chết của các ngươi, để các ngươi nhìn xem hai trăm năm tâm huyết của ta. Ra đi, Hắc Lân Thần Long.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận