Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4239: Bởi vì ta là Hạ Thiên

Đối với chuyện làm Chưởng môn, gương mặt Tô Diệp cũng không có quá nhiều biểu hiện kích động, ngược lại hắn ta còn ngấp nghé từ lâu thanh tuyệt thế thần kiếm này: “Sư phụ, người thật sự muốn truyền thanh kiếm này lại cho con sao? “A, kiếm không phải đưa cho ngươi mà là Kiều tiên tử.” Trần Nguyên Bạch lấy lại tinh thần, lắc đầu liên tục: “Bây giờ ngươi mới chỉ là Phân Thần Kỳ, không phát huy được một phần ngàn uy năng của thanh kiếm này, ngược lại tu vi và khí độ của Kiều tiên tử lại cực kỳ xứng đôi với thanh kiếm.”
Ánh mắt Kiều Tiểu Kiều hiện lên vẻ ngoài ý muốn: ‘Kiếm này là trấn môn chi bảo của các ngươi, đưa cho ta có vẻ không được thích hợp cho lắm.” “Không, kiếm này, trừ ngươi ra thì không còn ai thích hợp nữa.” Trần Nguyên Bạch chắc chắn gật đầu: “Cái gọi là thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Hiện tại, ở Bắc Hồ sơn trang không có ai phát huy được uy lực của nó, giữ lại trong môn ngược lại chỉ gây ra tai họa mà thôi. Huống chi, Kiều tiên tử vừa đến, thanh kiếm trong túi ta lại kêu lên, hiển nhiên đang hưởng ứng Kiều Tiểu Kiều.”
Kiều Tiểu Kiều quay lại nhìn Hạ Thiên: ‘Chồng, chàng cảm thấy ta có nên nhận không?”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Vợ Tiểu Kiều, nàng không cần có bất cứ gánh nặng nào trong lòng. Thanh kiếm này trời sinh vốn dành cho nàng.”
Keng.
Dường như hưởng ứng câu nói của Hạ Thiên, thanh trường kiếm màu xanh bỗng nhiên phát ra tiếng kêu rõ ràng.
Nó tự động thoát khỏi trói buộc, chém ra mười mấy luồng kiếm mang giữa không trung, sau đó bay đến trước mặt Kiều Tiểu Kiều.
Kiều Tiểu Kiều nhìn thoáng qua đỉnh núi bị thanh kiếm chém ngang, phát hiện nó cũng không chém chết thứ gì, ngược lại còn có vô số hoa tươi nở rộ, mầm non mọc lên.
“Điểm đặc biệt của thanh kiếm do người cầm kiếm quyết định.”
Trần Nguyên Bạch lại giải thích một câu: “Nếu nó nằm trong tay của người cùng hung cực ác, đó chính là bại vong chi kiếm. Nếu nó nằm trong tay người lương thiện, đó chính là cứu rỗi chi kiếm.”
“Kiếm tốt.” Kiều Tiểu Kiều cũng không từ chối, trực tiếp nhận lấy.
Trần Nguyên Bạch cực kỳ hài lòng, lại nói với Tô Diệp: “Ngươi đừng trách vi sư hẹp hòi, không truyền lại thanh kiếm này cho ngươi. Thật sự, với tính tình của ngươi, nếu khống chế không tốt, ngược lại còn dẫn đến tai nạn lớn hơn.”
Tô Diệp cũng không có chút ghen tỵ, vô cùng thông cảm: “Con hiểu mà, thanh kiếm này trời sinh không hợp với tính cách của con. Con cầm nó cũng không có tác dụng, không phát huy được uy lực, ngược lại còn có khả năng bị phản phệ.”
Trần Nguyên Bạch đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vui mừng nói: “Con đúng là đã trưởng thành, hy vọng sau này con có thể trở thành Chuẩn tiên lão tổ Độ Kiếp Kỳ đầu tiên của Bắc Hồ sơn trang ta. Đến lúc đó, vi sư sẽ vì con mà chế tạo một thanh kiếm tốt.”
Hạ Thiên dội cho một gáo nước lạnh: “Với tư chất của hắn, muốn tu luyện đến Độ Kiếp Kỳ, đoán chừng không có hy vọng.”
“Ngươi có thể đạt đến Độ Kiếp Kỳ, vì sao ta lại không thể?” Tô Diệp mười phần không phục.
Hạ Thiên lười biếng nói: ‘Bởi vì ta là Hạ Thiên.”
“Ngươi…” Tô Diệp lạnh lùng nói: “Ta sẽ đạt đến Độ Kiếp Kỳ. Đến lúc đó, ta sẽ tìm ngươi đánh một trận, để xem ai mới là thiên tài chân chính.”
“Chờ ngươi đạt đến Độ Kiếp Kỳ, ta và các bà vợ của ta đã sớm là Chân Tiên.” Hạ Thiên hờ hững nói.
“Hạ tiền bối, lệnh bài này có tên là Vô Thường Lệnh.” Lúc này, Trần Nguyên Bạch quay sang Hạ Thiên, hai tay nâng tấm lệnh bài màu đen, thành khẩn nói: “Đây là truyền thừa của tổ sư sáng lập môn phái chúng ta Thiên Hồ Đạo Nhân, chỉ là truyền thừa đã ba ngàn năm, cũng không biết có tác dụng gì, chỉ biết là chỉ có Độ Kiếp Kỳ mới có thể sử dụng. Thật ra, Ngũ Hành Tông muốn thu phục Bắc Hồ sơn trang ta cũng là vì vật này. Nếu Hạ tiền bối không chê thứ này sẽ dẫn đến Ngũ Hành Tông, thậm chí liên minh tu tiên ngấp nghé, vậy thì ngươi hãy nhận lấy.”
“Được, ta nhận.” Hạ Thiên nhìn lệnh bài. Tuy nói hắn không có hứng thú quá lớn nhưng vẫn nhận, nguyên nhân nằm ở hai chữ Vô Thường trong cái tên Vô Thường Lệnh.
Hắn nhớ kỹ bóng đen mặt trắng kia, ở thế giới địa tâm được gọi là Hắc Bạch Vô Thường.
Vô Thường Lệnh này nói không chừng cũng có liên quan đến Hắc Bạch Vô Thường.
Trần Nguyên Bạch chậm rãi nói: ‘Bình đan dược này chính là Tích Nguyên Đan, là đan dược chữa thương.”
“Thứ này chẳng có tác dụng đối với ta.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ. Có ta ở đây, ta và vợ của ta chẳng bao giờ dùng đến mấy thứ này. Ngươi đưa cho tên đồ đệ ngốc Tô Diệp của ngươi là được.”
Tô Diệp nghe xong, gương mặt đã nhịn không được, nhưng vẫn cố mạnh miệng: “Con cũng không cần.” “Diệp nhi, con uống vào đi.” Tô Ôn Dương có chút khẩn trương: “Con không biết y thuật, cũng không có thời gian điều tức chữa thương, không uống đan dược, chỉ sợ con còn chưa đến Ngũ Hành Tông, vết thương đã không còn chữa được, nói cái gì là liều mạng với Ngũ Hành lão tổ.”
Tô Diệp thầm nghĩ cũng đúng. Nếu nửa đường hắn ta tiêu đời, với tính tình của Hạ Thiên, chưa chắc sẽ ra tay cứu hắn ta. Đến lúc đó, chẳng phải hắn ta lỗ quá lỗ sao?
Nghĩ đến đây, hắn ta đành thu lại lời nói lúc trước, nhận lấy cái bình từ tay Trần Nguyên Bạch, trước bỏ vào miệng một viên. Một lát sau, thương thế quả nhiên đã giảm bớt phân nửa.
“Được rồi, đừng lề mề nữa.”
Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn: “Nếu còn lãng phí thời gian nữa, Bạch Vô Thường, còn có Ngũ Hành lão tổ gì đó nói không chừng đã chạy mất tiêu.”
“Làm càn.”
Lúc này, một lôi vân che khuất bầu trời bỗng nhiên bay đến.
Lôi long bốc lên trong lôi vân, lại còn có một con mắt thật to như ẩn như hiện trong đám mây.
“Tán tu lớn mật, còn có Bắc Hồ sơn trang đáng chết. Tự tiện giết đặc sứ Ngũ Hành Tông ta thì không nói, lại còn dám sỉ nhục Ngũ Hành lão tổ ta. Nếu ta không đánh các ngươi hồn phi phách tán, biến thành kiếp tro, uy nghiêm của Ngũ Hành Tông ta nằm ở đâu chứ?”
Nói xong, hình như có vạn đạo lôi đình màu đen như mưa rào đánh xuống.
Dông tố che phủ phạm vi mấy trăm dặm, gần như không ai có thể chạy trốn, cũng không có chỗ có thể trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận