Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3499: Mấy lời nói nhảm này mà ngươi cũng tin

“Không cần nói nữa. Có nói đạo lý với những người này cũng không thông đâu.” Ninh Nhụy Nhụy đã quen với logic của những người này, hơn người khác một bậc thì coi người ta không bằng heo chó, trong đầu chỉ toàn tư tưởng phong kiến, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc: ‘Bọn họ hoàn toàn nghe không hiểu tiếng người.”
Nhiếp lão thái thái nheo mắt, nhìn chằm chằm Ninh Nhụy Nhụy: “Tiện nha đầu ngươi, miệng lưỡi ngược lại ác độc cực kỳ, hoàn toàn rất giống Ninh lão tặc.”
“Lão thái bà, ngươi nhận lầm người rồi.” Ninh Thụy Thần nói: “Gia gia của ta không phải người lảm nhảm, tính cách ôn hòa, xưa nay không ác miệng, lúc nào cũng thiện chí giúp người.”
“Ha ha, năm đó, Ninh Vọng Hải nổi tiếng huyết thủ độc tâm, tâm ngoan thủ lạt, không bao giờ che đậy miệng của mình.” Nhiếp lão thái thái khịt mũi coi thường: “Bây giờ ngược lại trở thành người tốt, hẳn là ông ta cho rằng mấy chục năm qua, không ai còn nhớ chuyện của ông ta nữa?”
Ninh Thụy Thần sửng sốt, quay lại nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Tỷ, lão thái bà này nói là thật sao?”
“Mấy lời nói nhảm này mà ngươi cũng tin.” Ninh Nhụy Nhụy nguýt hắn ta một cái, tức giận nhắc nhở: “Ta đã nói rồi, đừng rơi vào tiết tấu của bọn họ. Bọn họ nói gì cũng không được tin.”
“Tin hay không cũng không quan trọng. Các ngươi là cháu của ông ta, các ngươi cũng đừng hòng sống sót.” Nhiếp lão thái thái quát lớn, bỗng dưng há miệng phun ra mấy hạt táo, giống như đạn bắn về phía chị em Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy đưa tay đẩy Ninh Thụy Thần ra, sau đó nhảy lên không, sử dụng Phiếu Miểu Bộ thoáng đến trước mặt Nhiếp lão thái thái, tiện tay giữ lại vai của bà ta.
“Mau mở cửa ra.” Nàng cảm thấy tình huống có chút không ổn, nhưng cũng không phát hiện được chỗ nào không ổn, biện pháp ứng đối tốt nhất chính là rời khỏi nơi này.
“Cho dù mở cửa, các ngươi cũng không đi được.” Nhiếp lão thái thái tuyệt không kinh hoảng, nhếch miệng mỉm cười: “Cần chi phải vùng vẫy giãy chết chứ?”
“Ta bảo ngươi mở cửa ra.” Ninh Nhụy Nhụy lười nói nhảm với bà ta.
Nhiếp lão thái thái đưa mắt nhìn lão quản gia: “Mau mở cửa ra.”
“Vâng.” Lão quản gia cũng không từ chối, chép miệng phát ra tiếng rít, cánh cửa từ từ mở ra.
Chỉ thấy ngoài cửa đứng mười người áo đen mặt không thay đổi, trên mặt còn đeo mặt nạ, bên trên có biểu tượng sáu con mắt quỷ dị.
“Nhiếp gia các ngươi quả nhiên có liên quan đến ma tộc kia.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy những người này, trong nháy mắt đã hiểu ra: “Xem ra, Long Hành Vũ không hề nói dối.”
Nhiếp lão thái thái cười nhạo: “Ma tộc gì chứ, đây là bảo tiêu tộc lão Nhiếp gia chúng ta huấn luyện từ nhỏ. Người nào cũng có thể lấy một cản trăm, thậm chí cản cả ngàn cao thủ. Các ngươi đừng hòng phản kháng.”
“Có ngươi trong tay ta, đủ để chúng ta thoát thân rồi.” Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nói.
“Làm sao lão thân lại trong tay ngươi được? Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại đi.” Nhiếp lão thái thái cười ha hả, khinh thường nói.
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, một lát sau lại cảm thấy hoảng hốt, lập tức cảm thấy không lành. Đáng tiếc đã muộn.
Quả nhiên, chỉ nửa giây do dự, Nhiếp lão thái thái đã thoát khỏi sự khống chế của Ninh Nhụy Nhụy, còn quay ngược lại giữ cổ họng của nàng: “Ha ha, bây giờ ngươi đã nằm trong tay ta.”
Không đợi Ninh Nhụy Nhụy kịp phản ứng, Nhiếp lão thái thái đột nhiên dùng sức: “Đi chết đi.”
“Không.”
Ninh Thụy Thần mở to muốn rách cả mí mắt, phi thân đến ngăn cản.
Đáng tiếc cũng đã muộn.
Răng rắc.
Một tiếng vang nhỏ, xương cổ trong nháy mắt sụp đổ, người cũng không còn một tiếng động.
….
Một bên khác.
Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý đã đi qua một ngọn núi.
Nhìn từ xa, bầu trời giống như một bức màn rũ xuống, biển mây mênh mông, khiến lòng người khoáng đạt.
“Cứu, cứu mạng.”
Gần đó bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu cứu, hơn nữa còn không chỉ một hai người. Có thể nghe thấy người gặp nạn rất vội vàng.
Nhiếp Tiểu Lý nghe xong, tinh thần run lên: “Có người gặp nạn, chúng ta mau qua đó xem đi.”
Hạ Thiên im lặng, lười biếng đi theo sau lưng Nhiếp Tiểu Lý.
“Có ai không, mau cứu chúng ta với.”
Cách đó không xa, đằng sau một tảng đá lớn, tiếng hô hoán của một nữ nhân truyền đến.
Cạnh vách núi có ba tảng đá khổng lồ nằm vắt ngang và xếp chồng lên nhau, nghe nói là được lưu lại từ mấy vạn năm trước.
Trải qua trên vạn năm phong hóa, có một phần treo lơ lửng trên không trung, bởi vì hình dáng giống như một ngôi chùa, cho nên nó cũng được xem là một cảnh quan không nhỏ, có tên là Thiên Vương Thác Tháp.
Du khách thường chạy ra mép đá này để chụp ảnh, không chỉ khiến tảng đá bị hư hại rất lớn mà còn rất nguy hiểm, địa phương từ lâu đã cắm biển cảnh báo và rào lại tảng đá.
Mặc dù vậy, vẫn có những du khách cố tình phớt lờ biển cảnh báo, trèo qua hàng rào, nhất định phải chụp ảnh cho bằng được.
Ví dụ, lần này, cả gia đình ba người phớt lờ lời khuyên của những người khác, leo lên tảng đá lớn. Kết quả tảng đá lỏng ra.
Cả gia đình ba người sợ hãi đến mức nằm trên tảng đá, không dám cử động chút nào.
Xung quanh cũng có những du khách muốn cứu người nhưng cũng sợ lỡ giẫm phải tảng đá sẽ đổ ập xuống dưới.
“Mỹ nữ, ngươi đừng quan tâm.” Trong lúc Nhiếp Tiểu Lý đang định cứu người, một nam nhân trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai ngăn lại: “Ngươi cũng đừng qua đó, cứ để bọn họ kêu la một lát nữa đi. Loại người này cũng nên được dạy dỗ một chút.”
Nhiếp Tiểu Lý nghi hoặc nhìn người này: “Mạng người quan trọng, sao có thể mặc kệ được?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận