Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4240: Kiếm này không tệ

Nếu đã trốn không thoát, vậy thì không cần trốn nữa, cũng không cần thiết phải trốn.
Tô Diệp nhìn thấy cảnh tượng đó, chiến ý dâng lên, xiết chặt nắm đấm muốn xông lên đám mây, nhưng vẫn không quên nói với Hạ Thiên: “Hạ Thiên, chúng ta so đấu với nhau một lần, xem có thể kéo con cá chạch trong đám mây kia xuống được không?”
“Chút trình độ đó không cần ta ra tay.” Hạ Thiên lười biếng nói, biểu hiện nhẹ nhàng như mây gió.
Trần Nguyên Bạch và Tô Ôn Dương quá sợ hãi, lập tức la lên, ra lệnh cho đệ tử Bắc Hồ sơn trang đi tránh dông tố oanh kích này.
“Để cho ta.”
Kiều Tiểu Kiều cười nhạt, múa kiếm trong tay: ‘Vừa lúc ta muốn thử độ sắc bén của thanh kiếm này.”
“A, vậy ngươi đến đi.” Tô Diệp ngẩn người, sau đó thu lại nắm đấm.
Hắn ta có thể đánh nhau với Hạ Thiên, cho dù hắn biết tu vi chênh nhau rất lớn nhưng hắn ta sẽ không vì thế mà mất đi tinh thần.
Nhưng khi đối mặt với Kiều Tiểu Kiều, hắn ta lại không tiện thể hiện thái độ đó.
Đầu ngón tay Kiều Tiểu Kiều nhẹ nhàng cầm chuôi kiếm, cảm nhận được khí tức lâu đời được sinh ra, tươi mát như cây trúc sau cơn mưa, cao xa giống như bầu trời xanh thẳm.
“Hừ, chỉ là nữ nhân mà cũng dám dùng kiếm trước mặt lão phu.”
Bên trong tầng mây vang lên một âm thanh khinh thường: “Ăn của ta một lôi kiếm, để ngươi cảm nhận được sự đau đớn của ngũ lôi oanh đỉnh.”
“Kiếm này không tệ.”
Kiều Tiểu Kiều rót linh khí vào trong thanh kiếm, sau đó rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ về giữa không trung, chuẩn bị đánh xuống dông tố.
Dù sao nàng cũng không học qua hệ thống kiếm pháp hoàn chỉnh. Sau khi đến Tiên vân đại lục, Cơ Thanh Ảnh và Nguyệt Thanh Nhã đã huấn luyện võ thuật một cách đơn giản cho các nàng, trong đó cũng đã dạy qua kiếm pháp cơ bản của Phiếu Miểu Tiên Môn.
Đáng tiếc, bởi vì thời gian có hạn, nàng cũng không lĩnh ngộ được sự tinh diệu bên trong kiếm pháp.
Cho nên một kiếm này cũng không có gì ngoài sức tưởng tượng cả.
Tuy nhiên, kiếm trong tay nàng lại không phải tầm thường. Một khắc nàng rót linh khí vào, nó dường như sống lại.
Thân kiếm ánh lên ánh sáng lóa mắt, toàn thân màu xanh, chẳng khác nào một đoạn thủy trúc, đồng thời thân kiếm còn có một sự rung động thần kỳ, rất giống như nhịp đập của trái tim.
Kiều Tiểu Kiều nhấc kiếm vung lên, một luồng kiếm mang màu xanh lục trảm vào đám mây, nghênh đón dông tố dầy đặc kia,
“Hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình. Lão phu sẽ nghiền nát ngươi.”
Lời còn chưa nói hết, âm thanh đã đột nhiên ngừng lại.
Tiếp theo, dông tố cũng không còn, còn đám mây thì vỡ ra.
Đông.
Một bóng người từ trong đám mây rơi xuống đất, lăn lông lốc vài vòng, đứng trước mặt Trần Nguyên Bạch.
Thân hình người này cực kỳ quỷ dị, trái phải không giống nhau.
Bên trái vẫn duy trì diện mạo của người, nhìn qua lại còn rất tuấn lãng.
Bên phải thì phủ toàn vẩy cá, nhất là con mắt phải to đến mức gần như chiếm hết cả gương mặt, diện mạo dữ tợn vô cùng.
“Đây, đây là…”
Trần Nguyên Bạch mở to mắt nhìn xuống cái vật dưới chân cả nửa ngày mới sợ hãi kêu lên: “Ông, ông ta không phải Sở tông chủ của Bích Thủy Tông sao? Tại sao lại biến thành bộ dạng như vậy?”
“Đúng là Sở tông chủ.”
Tô Ôn Dương cũng tiến lên, nhìn thoáng qua liền kinh ngạc không thôi: “Chẳng lẽ ông ta là yêu tu sao?”
“Chưa chắc là yêu tu.” Hạ Thiên hờ hững nói một câu: “Cũng có thể là cơ thể bị người ta cưỡng ép cải tạo.”
Kiều Tiểu Kiều cau mày, nhẹ giọng nói: “Bộ dạng này của ông ta có chút giống với tình huống của người bị nhiễm tiên độc, là do cơ thể phát sinh dị biến, biến thành bộ dạng của các loại động vật.”
Hạ Thiên nói: “Vợ Tiểu Kiều, ý của nàng là cái tên ngu ngốc đến đây gây sự cùng với đám người ngu ngốc gây sự ở Tiên Vân đại lục là cùng một bọn?”
“Rất có thể.” Kiều Tiểu Kiều gật đầu: “Việc này không nên chậm trễ. Chúng ta lập tức đến Ngũ Hành Tông đi.”
“Vậy thì đi thôi.” Hạ Thiên không nói gì thêm, tiến lên ôm eo nhỏ của nàng, sau đó đằng không bay lên, thẳng vào vân tiêu.
Tô Diệp sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng, vận thân pháp đuổi theo.
“Này, các ngươi không đợi ta à? Không có ta dẫn đường, các ngươi biết Ngũ Hành Tông ở đâu sao?”
….
Núi Dương Thực, Ngũ Hành Tông.
Lúc này, bên trong Hư âm đại điện, ngoại trừ tổ sư sáng lập ra môn phái Ngũ Hành lão tổ, năm tông chủ đã có bốn người đến.
Vị trí chính giữa bỏ trống. Đó là vị trí của Ngũ Hành lão tổ, ngoại trừ ông ta ra thì không ai được ngồi.
“Sở Xuyên Lưu đâu?” Một lão giả mặc áo bào xanh dẫn đầu bên trái nhìn cái ghế còn trống, có chút tức giận quát.
Nữ nhân mặc váy lam ngồi bên phải đáp: “Vừa nãy thấy ông ta ra ngoài, nói muốn đến Bắc Hồ sơn trang trợ giúp Luật đặc sứ.”
“Ta thấy ông ta muốn đến Bắc Hồ sơn trang vơ vét một phen thì có, thuận tiện mang Vô Thường Lệnh đi.”
Người ngồi thứ hai bên trái là một nam nhân gương mặt trắng bệch, không có lông mày. Hắn ta khinh thường nói: “Vị Sở tông chủ này từ trước đến nay không hề phóng khoáng, phong cách làm việc dở tệ, khiến chúng ta cũng muốn mất mặt theo.”
Người lên tiếng là một hòa thượng thân hình như sắt, râu quai nón, nói chuyện một cách oang oang: “Lão Sở vừa được thượng tiên ban cho hạt giống thiên đạo, hiện tại đang muốn tìm người thử một chút uy lực.”
“Hừ, thành sự không có, trước mặc kệ ông ta đi.” Lão giả mặc áo bào xanh hừ lạnh một tiếng, nói với ba người còn lại: “Yến sư đệ, Phương sư muội, Triệu sư đệ, hôm nay ta triệu tập mọi người đến đây là để tuyên bố một tin tức quan trọng, có liên quan đến Ngũ Hành Tông ta tấn thăng đến liên minh tu tiên.”
Mặc dù tư thế của ba người khác nhau, nhưng biểu hiện đều rất tập trung. Đây đúng là một việc lớn, hơn nữa còn là việc bọn họ theo đuổi từ trước đến nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận