Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3730: Ngươi chỉ là một tên ngớ ngẩn sắp chết mà thôi

Đám người này đánh hơn một tiếng, gần như tất cả mọi người đều sưng mặt sưng mũi, cuối cùng bị cảnh sát bắt đi hết.
Về phần Hạ Thiên, Dương San và Hàn Nhạc Hân, ba người bọn họ đã sớm thoát thân, hoặc nói ngay từ đầu bọn họ đã không ở trong vòng vây của đám người.
“Những người đó chỉ là một đám trẻ con, sau khi bị tẩy não thì trở nên cuồng bạo cực đoan như thế.” Dương San đứng trong phòng khách sạn, quan sát đám thiếu niên thiếu nữ tinh lực quá dư thừa kia, lắc đầu không thôi.
Hàn Nhạc Hân cũng tiến vào phòng mà Dương San và Hạ Thiên vừa mới đặt xong, nghe Dương San nói, không khỏi lên tiếng: “Lệ Lệ Á thành lập Lệ Gia Quân có điểm rất giống tà giáo. Trong lần tuyên truyền trước, bọn họ còn tay cầm tay chặn ngang một con đường hơn cả một tiếng.”
“Ngươi ở đây làm gì?” Hạ Thiên tiến đến gần, bất mãn lườm Hàn Nhạc Hân: “Ngươi mau về phòng của ngươi đi.”
Hàn Nhạc Hân mở to mắt, có chút kinh ngạc nói: “Bây giờ mới hơn chín giờ, chẳng lẽ các ngươi muốn… khai chiến ngay bây giờ?”
“Cái gì mà khai chiến? Đầu óc ngươi nghĩ gì vậy?” Dương San trừng Hàn Nhạc Hân, sau đó nhìn Hạ Thiên: “Ông xã, chàng ăn cơm tối chưa?”
Hạ Thiên tiến lên ôm eo Dương San: “Cơm tối có ăn hay không đối với ta không thành vấn đề. Chúng ta ăn cái khác trước đi.”
“A?” Dương San nghe Hạ Thiên ý tại ngôn ngoại, gương mặt xinh đẹp không khỏi đỏ ửng lên.
“Ta đích thật không nên ở lâu.” Hàn Nhạc Hân có chút bất đắc dĩ che mặt, cảm thấy mình quả thật là đồ dư thừa: “Được rồi, ta về phòng của mình đây.”
Cộc cộc cộc.
Đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Hàn Nhạc Hân nghe được tiếng gõ, đang định ra mở cửa: “Có thể là người của đại hội phái đến thương lượng và tiếp đãi chúng ta.”
Tuy nhiên, Dương San lại cảm thấy không ổn. Phòng trước đó bọn họ đặt cũng không phải phòng này. Đây là gian phòng nàng vừa mới đặt cho nàng và Hạ Thiên. Nếu người của bên tổ chức phái đến, nhất định không thể đến gõ cửa phòng này được.
Nàng lập tức gọi lại Hàn Nhạc Hân: “Khoan đã, ngươi mở cánh cửa khác đi.”
“Thế nào?” Hàn Nhạc Hân đã vặn cửa ra.
Bành.
Cửa phòng lập tức bị người ta đá văng, Hàn Nhạc Hân cũng bị ngã lăn trên mặt đất.
Tiếp theo, năm sáu nam nhân thân cao mã đại cùng nhau vọt vào.
“Các ngươi là ai?” Hàn Nhạc Hân ngã trên mặt đất, đang cố gắng giãy dụa đứng dậy: “Tự tiện xông vào phòng người khác là phạm pháp. Khách sạn này làm ăn như thế nào vậy, tại sao bảo an lại kém đến như thế?”
“Khách sạn này là sản nghiệp của ta.” Có người chậm rãi cất bước đi vào: “Ta muốn vào phòng nào thì vào phòng nấy, ngươi nói bảo an với ta, ngươi đang kể chuyện cười à?”
Hàn Nhạc Hân ngẩng đầu, nhìn thấy một nam nhân trung niên mặc áo sơ mi đỏ. Trên trán bên trái của ông ta còn có một vết sẹo, vẻ mặt hung tợn khiến người ta nhìn thấy mà sợ hãi.
“Cho dù là khách sạn của ngươi, ngươi cũng không có tư cách tự tiện xông vào phòng của khách. Đây là phạm pháp.” Mặc dù Hàn Nhạc Hân có chút sợ hãi nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy tức giận.
Người đến hừ lạnh một tiếng, tiến lên đạp Hàn Nhạc Hân một cước, sau đó vỗ tay một cái, ra lệnh cho đám nam nhân kia bắt lấy Hàn Nhạc Hân.
“Ngươi làm gì thế, thả ta ra.” Hàn Nhạc Hân hét lên: “Cứu mạng, bắt cóc.”
“Bịt miệng nàng ta lại.” Nam nhân trung niên áo sơ mi đỏ bước đến trước mặt Dương San và Hạ Thiên, ánh mắt khinh miệt nhìn Hạ Thiên, sau đó nhìn Dương San: “Hắn là ai vậy?”
Hạ Thiên khó chịu trả lời: “Ngươi là ai?”
“Ta?” Nam nhân áo sơ mi đỏ cười lạnh: “Ngươi đến địa bàn của lão tử, nhưng lại không biết ta là ai?”
Dương San lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân trung niên, thản nhiên nói: “Hắn là chồng của ta, Hạ Thiên.”
“Chồng?” Nam nhân áo sơ mi đỏ cau mày: “Tại sao ta lại không nhớ ngươi đã kết hôn nhỉ? Ta đã sớm điều tra tư liệu của ngươi, ngươi đừng hòng gạt ta.”
Nói xong, ông ta lại tức giận nhìn Hạ Thiên: “Ngươi cũng đừng tùy tiện tìm một kẻ ngốc giả mạo chồng mình để gạt ta.”
“Ngươi chính là cái tên ngu ngốc đang dây dưa vợ của ta?” Hạ Thiên lại càng khó chịu hơn: “Ta đang định giết tên ngớ ngẩn ngươi, tự ngươi lại đưa đến cửa.”
“Ha ha ha, giết chết ta?” Nam nhân mặc áo sơ mi đỏ cười rộ lên, thậm chí còn cười đến run cả người: “Này, tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không?”
Hạ Thiên nhếch môi: “Ngươi chỉ là một tên ngớ ngẩn sắp chết mà thôi.”
“Cuồng quá nhỉ! Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi là ai.” Nam nhân mặc áo sơ mi đỏ một lần nữa cười to: “Ta không ngại nói cho ngươi biết, lão tử tên Bạch Thiên Hào, Bạch Thiên Hào của Bạch gia, đệ nhất công tử Tuyết Thành. Ở nơi khác, ngươi có thể cuồng, nhưng ở Tuyết Thành, ngươi có là hổ cũng phải nằm xuống.”
Dương San một cước đạp tới, đạp đối phương lăn mấy vòng, va mạnh vào vách tường đối diện.
“A!”
Bạch Thiên Hào kêu thảm một tiếng, khóe miệng chảy máu.
Đám bảo tiêu ông ta mang đến lập tức thả Hàn Nhạc Hân ra, vọt thẳng đến Dương San.
Bạn cần đăng nhập để bình luận