Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2347. Thanh Liên pháp sư

Hòa thượng cường tráng hùng hổ rời đi, để lại tiểu hòa thượng Vũ Lai đầy lúng túng.
Hai tiểu cô nương Tiêu Tú Nhi và Phong Thiên Linh đều cảm thấy hòa thượng cường tráng quá thô lỗ, quả thực không xứng làm người xuất gia.
Hạ Lãnh thì bình thường, chỉ là cảm giác rất kì quái, dù sao hắn đến từ trái đất, trước đây bị đủ loại tiểu thuyết và phim truyền hình hun đúc, tình tiết vở kịch có thể xảy ra trong thâm sơn chùa cổ kỳ thật rất nhiều, đặc biệt Lan Nhược Tự trong Liêu Trai là nổi tiếng nhất, hắn có linh cảm hôm nay tuyệt đối sẽ có chuyện phát sinh.
"Có lỗi quá, để cho ba vị thí chủ sợ hãi." Tiểu hòa thượng Vũ Lai vừa xin lỗi, vừa giải thích: "Vừa nãy vị kia là Tam sư thúc Định Nghi của ta, cũng là người duy trì trật tự trong trùa, quản lý các tình huống chấp hành thanh quy và uy nghi của chúng tăng."
Tiêu Tú Nhi không nhịn được phỉ nhổ, nói: "Miệng của hắn đầy thô tục, lời nói thô bỉ, làm sao còn có mặt mũi để quản lý thanh quy và uy nghi của người khác chứ?"
Tiểu hòa thượng Vũ Lai lập tức không nói gì, chuyện này thực sự không phải là chuyện mà hắn có thể nghị luận.
"Việc ăn ở trong chùa của các ngươi là do ai quản lý, phương trượng à?" Hạ Lãnh bỗng nhiên thắc mắc một vấn đề, thuận miệng hỏi.
Tiểu hòa thượng Vũ Lai bèn vội vàng cung kính đáp lại: "Trong chùa có điển toà, chính là do Nhị sư thúc Định Thiện của tiểu tăng phụ trách quản lý nhà bếp và trai đường (phòng ăn chay), phương trượng là đại hòa thượng, không dính vào việc vặt vãnh này."
Trong lòng Hạ Lãnh cũng sớm đoán được, vừa nãy Khổng Thanh Tùng bảo là muốn đi theo phương trượng thương lượng vấn đề ăn ở hôm nay, hiển nhiên là đang nói dối, về phần rốt cuộc là đi làm cái gì, phỏng chừng cũng chỉ có hắn biết.
"Tiểu hòa thượng, vậy trong chùa các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu người vậy." Tiêu Tú Nhi nhìn chung quanh, "Ta nhìn chùa chiền hình như cũng không lớn cho lắm, còn không sánh bằng chùa Bạch Vân Tự nhỏ nhất của Lam Kinh."
"A di đà phật, Phi Lai Tự bọn ta chỉ là chùa nhỏ tầm thường, sa di cũng chỉ hơn ba mươi người, làm sao có thể so được với chùa chiền ở Lam Kinh." Tiểu hòa thượng Vũ Lai chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt thận trọng đáp lại.
Tiêu Tú Nhi thấy tiểu hòa thượng này khi nói chuyện lúc nào cũng sợ đầu sợ đuôi, rất nhanh liền mất hứng.
Sau khi ba người Hạ Lãnh vái và thắp hương ở Đại Hùng bảo điện, lại theo tiểu hòa thượng Vũ Lai đi tới kinh đường, trên đường đi ngang qua một cái hồ nhỏ mọc đầy hoa sen trắng.
Bất tri bất giác, trong đầu Hạ Lãnh liền xuất hiện một vài câu, không thể kiềm chế: "Trên lá sen khúc khuỷu, trước mắt hiện đầy lá cây. Lá cây vươn cao, như váy của Vũ Nữ. Giữa tầng tầng lớp lớp lá cây, có thêm chút bông hoa trắng muốt tô điểm, có lả lướt..."
"Thôi thôi thôi!" Hạ Lãnh có chút đau đầu, không ngờ rằng mình vậy mà lại cảm nhận được uy lực của "Đọc diễn cảm toàn văn" ở Tiên Vân đại lục.
"Công tử, ngươi làm sao vậy?" Tiêu Tú Nhi ân cần nhìn Hạ Lãnh, "Sắc mặt của ngươi xem ra không được tốt cho lắm, giống như không làm xong bài tập, bị chủ mẫu bắt tại trận."
Hạ Lãnh trừng Tiêu Tú Nhi một cái: "Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi đó, còn có nhìn kỹ đường đi, coi chừng rớt xuống..."
Lời còn chưa nói hết, Tiêu Tú Nhi trẹo chân một cái, thân thể nghiêng, sau đó cả người nghiêng xuống hồ nhỏ.
Hạ Lãnh theo bản năng liền đưa tay ra, đột nhiên cảm nhận được một luồng ba động lực lượng kỳ quái, để hắn toàn thân phát lạnh, động tác cũng liền chậm một bước.
Thế là, Tiêu Tú Nhi liền ngã vào trong hồ.
"A, cứu mạng a, ta không biết bơi." Tiêu Tú Nhi giẫy giụa ở trong ao, "Công tử, mau cứu ta."
Trong lòng Phong Thiên Linh sốt ruột, nhưng mà nàng cũng không biết bơi, đành phải dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hạ Lãnh.
Điều làm nàng cảm thấy bất ngờ chính là, Hạ Lãnh vậy mà khoanh tay đứng nhìn, dường như cũng không có ý định cứu Tiêu Tú Nhi.
"Đừng kêu, ngươi không có bị chìm." Hạ Lãnh khẽ quát một tiếng với Tiêu Tú Nhi đang liều mạng vùng vẫy.
Lúc này, Tiêu Tú Nhi mới phát hiện dưới người của nàng không biết từ lúc nào có một cánh lá sen, chậm rãi đưa nàng rời khỏi mặt hồ, nàng không khỏi bị kinh sợ bởi khung cảnh này: "Chuyện này..."
"Trời mưa đường trơn trượt, nơi này lại không có vòng bảo hộ, cho nên đi đường phải cẩn thận một chút."
Lúc này, có một hòa thượng trẻ tuổi mi thanh mục tú từ chỗ quẹo đi ra, trên tay bấm ấn quyết, khống chế lá sen mang Tiêu Tú Nhi trở về mặt đất.
Tiêu Tú Nhi sững sờ nhìn hòa thượng trẻ tuổi, vẻ mặt mê muội: "Đẹp trai thật."
"Tú nhi, còn không cảm tạ vị đại sư này." Hạ Lãnh có chút cạn lời, trừng Tiêu Tú Nhi một cái, thấp giọng nhắc nhở.
Lúc này, Tiêu Tú Nhi mới khôi phục lại tinh thần, lập tức hành lễ: "À, đa tạ vị đại sư này cứu mạng."
"Bần tăng không phải đại sư gì cả, chỉ là một hòa thường bình thường." Hòa thượng trẻ tuổi cười khoát tay áo một cái: "Cứu người cũng dễ như ăn cháo, không đáng với chữ ‘tạ’."
Hạ Lãnh nhìn quần áo trên người hòa thượng trẻ tuổi không giống với tăng nhân trong Phi Lai Tự, tò mò hỏi: "Đại sư cũng là tăng nhân trong chùa sao?"
"À, bần tăng chỉ là vân du đến đây, ngủ lại chùa khác." Hòa thượng trẻ tuổi cười lắc đầu.
Tiểu hòa thượng Vũ Lai vào lúc này mới giới thiệu thay hòa thượng đó: "Vị này chính là Thanh Liên pháp sư, người tinh thông « Thanh Liên Diệu Pháp Kinh » đến từ Vân Châu."
"Còn trẻ như vậy mà đã là pháp sư rồi, quả thật là lợi hại." Tiêu Tú Nhi lộ vẻ sùng bái.
Hạ Lãnh kéo Tiêu Tú Nhi mê trai ra, thi lễ với vị pháp sư trẻ tuổi này một cái: "Gặp qua Thanh Liên pháp sư, tại hạ là Lãnh Hạ, người của Lam Kinh, lần này còn phải cảm ơn ngươi đã cứu thị nữ của ta."
"Đừng gọi pháp sư, gọi ta Thanh Liên là được." Thanh Liên hòa thượng hiển nhiên có chút không dám tiếp nhận cái tên ‘pháp sư’, liền đổi sang chủ đề khác: "Lãnh công tử, các ngươi tới tham gia ngắm vũ hội à?"
"Đúng vậy." Hạ Lãnh gật gù: "Đi qua quận Bắc Vân, kết quả bị mưa xối xả cản trở, liền ở tạm chỗ này. Một vị bằng hữu sợ bọn ta chán, nên mời bọn ta lên núi để ngắm mưa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận