Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3718: Loại người ngu ngốc như ngươi mới không có tiền đồ

“Tại sao các người lại đi ra từ chỗ đó?”
A Cửu nhìn ba người bước đến, không khỏi nghi ngờ hỏi.
Ba người này chính là Hạ Thiên, Bạch Tiêm Tiêm, còn có Tề Phán Nguyệt.
Tề Phán Nguyệt nhìn thấy ba người A Cửu, bản thân cũng cảm thấy bất ngờ nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, có chút ngại ngùng nói: “Chuyện này nói ra dài dòng lắm, không nên lãng phí thời gian của mọi người.”
“Là xú nha đầu này quá ngu, làm gì còn chỗ nào để mà đi nữa chứ.” Hạ Thiên nói: “Ta chẳng thèm quan tâm đến nàng ta, vợ Tiêm Tiêm nhất định phải cứu nàng ta, cho nên thời gian mới bị lãng phí như thế.”
Tề Phán Nguyệt nghe xong, không khỏi trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi không nói lời nào thì sẽ chết sao?”
“Ta không chết.” Hạ Thiên đáp: “Mà điều này cũng chẳng liên quan đến việc nói hay không.”
“Ngươi muốn nói ngươi cũng trường sinh bất tử?” Nam nhân mày kiếm nghe Hạ Thiên nói, không khỏi cau mày: “Ngươi đúng là dõng dạc, buồn cười thật đấy.”
Hạ Thiên nhìn người này: “Cửu nha đầu, cái tên ngu ngốc này từ đâu ra đấy?”
“Một kẻ ngu ngốc, ngươi cần chi quan tâm hắn ta là ai.” A Cửu tùy ý trả lời.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Cũng đúng.”
“Làm càn!” Nam nhân mày kiếm giận dữ, yên lặng nhìn Hạ Thiên: “Các ngươi đến đông đủ cũng tốt, ta giải quyết các ngươi luôn một lần. Người đâu, tất cả ra đây hết đi, để bọn họ mở mang tầm mắt cái gì gọi là thủ đoạn của tiên gia.”
Sau khi hô xong, trong động cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
“Cái gì?” Nam nhân mày kiếm không khỏi lấy làm lạ, một lần nữa cao giọng quát to: “Trường Tinh Tử, Vân Bàn hòa thượng, Độn Độc Tông, Cương Thi Môn… các ngươi ra hết đây cho ta.”
Vẫn không có ai đáp lại.
“Đừng gọi nữa, bọn họ chết hết cả rồi.” Hạ Thiên lười biếng nói.
Nam nhân mày kiếm lặng lẽ nhìn Hạ Thiên, ánh mắt tràn ngập sát khí: “Ngươi nói hươu nói vượn gì đấy?”
“Những người khác thì không biết, nhưng Vân Bàn hòa thượng, còn có Ngôn trưởng lão của Cương Thi Môn thì đã chết rồi.” A Cửu mỉm cười, chỉ vào nàng và Tề Ngữ Thi: “Là chúng ta xử lý bọn họ đấy.”
Bạch Tiêm Tiêm bổ sung: “Người tên Trường Tinh Tử cũng đã chết rồi, chết ngay trước địa đạo của Tề gia gia, bị Thiên ca ca giết.”
“Độn Độc Tông gì đó, vừa rồi chúng ta bị lạc đường cũng thuận tay giải quyết luôn rồi.” Tề Phán Nguyệt giơ ngón tay cái lên, từ trên vai chỉ về phía sau: “Trên người đám người đó có quá nhiều côn trùng, ta nhìn mà cảm thấy buồn nôn.”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.” Nam nhân mày kiếm nhăn mặt, gầm lên với đám người Hạ Thiên: “Đám tôi tớ đó đều uống máu của ta, bọn họ có được ít nhất một phần mười công lực của ta. Trên thế gian này có rất ít người có thể là đối thủ của bọn họ, các ngươi càng không có khả năng giết chết được bọn họ.”
A Cửu lắc đầu, cảm thán nói: “Chỉ có thể nói ngươi bị giam quá lâu, đã sớm thoát ly khỏi thời đại. Ngươi cho rằng cao thủ bây giờ là đống củi mục sao?”
“Ha ha ha, ngươi không phải muốn nói các ngươi mới thật sự là cao thủ à?” Nam nhân mày kiếm bỗng nhiên ngửa đầu phá lên cười, tiếng cười vô cùng buông thả, chấn động động phủ thỉnh thoảng có đá rơi xuống: “Đúng là buồn cười! Đám thanh niên bây giờ không biết tự lượng sức mình.”
A Cửu lạnh lùng nói: “Thời gian ngươi ếch ngồi đáy giếng quá dài rồi.”
“Hừ, chẳng qua cũng chỉ có bốn mươi năm, tu tiên giới còn có thể lật trời hay sao?” Ánh mắt nam nhân mày kiếm tràn ngập sự kiêu ngạo: “Năm đó, khi ta tu hành, cha mẹ các ngươi còn chưa sinh ra, bây giờ các ngươi còn có gan dám khiêu chiến với ta.”
Hạ Thiên nhếch môi, đáp lại hai chữ: “Ngu ngốc.”
“Hừ, ngươi chính là Hạ Thiên? Quả nhiên cuồng vọng.” Nam nhân mày kiếm lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Ngươi quả thật có chút thiên phú. Năm đó, có người báo cáo với ta, ta cũng đã thử cho người mời chào ngươi. Đáng tiếc, lúc đó ngươi quá kiêu ngạo. Khi đó, ta đã kết luận ngươi sẽ không có bất kỳ tiền đồ gì trên con đường tu tiên đại đạo.”
“Đừng kể chuyện cười nữa.” Hạ Thiên nói: ‘Loại người ngu ngốc như ngươi mới không có tiền đồ.”
Nam nhân mày kiếm cười lạnh, cũng không muốn nói thêm gì nữa: “Nói nhiều với các ngươi một câu cũng chỉ là lãng phí. Ta nói một lần cuối, chỉ cần các ngươi mở ra cái hộp này, để ta nhìn thấy bí quyển tu tiên, ta có thể cho các ngươi một con đường sống. Bằng không, các ngươi đừng trách ta vô tình.”
Tề Phán Nguyệt nhìn thấy cái hộp, không khỏi sửng sốt: “Tại sao bí quyển tu tiên lại nằm trong tay hắn ta?”
“Ngươi nói sao? Còn không phải bởi vì ngươi đã làm mất lá bùa vẽ bản đồ à?” Tề Ngữ Thi trách móc.
Tề Phán Nguyệt không phản bác được, bởi vì đây chính là lỗi của nàng.
“Bây giờ nói đúng sai đã không còn ý nghĩa.” A Cửu khoát tay, sau đó chỉ vào nam nhân mày kiếm: “Chỉ cần giải quyết hắn ta, chuyện gì cũng sẽ xong xuôi.”
“Đúng vậy, Cửu tỷ tỷ.”
Bạch Tiêm Tiêm lấy một lá bùa ra ngoài: “Lá bùa chìa khóa vẫn còn nằm trong tay ta.”
“Ngươi đưa đây cho ta.” Mắt nam nhân mày kiếm sáng lên, không thèm quan tâm đến xích sắt, thả người bổ nhào về phía trước, giống như sư tử vồ thò vồ về phía Bạch Tiêm Tiêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận