Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2330. Lấy mạng bất cứ lúc nào

Bảo vệ đeo kính râm vừa nhìn thấy con dấu đặc thù trên tấm vé, lập tức sợ hết hồn, đây chính là khách hàng chí tôn trên du thuyền, ở trên thuyền có được đặc quyền không thể tưởng tượng nổi, đó cũng không phải là người mà bọn họ có thể thất lễ: “A, thì ra là Phương Thiên Tề tiên sinh tôn kính, chào ngài!"
Thái Giai Húc cũng ngắm tấm vé, lập tức nở nụ cười: "Cái gì mà Phương Thiên Tề, hắn tên Hạ Thiên, chính là một tên loser, không có tiền mua vé tàu, lai lịch của tấm vé này khẳng định là bất chính, các ngươi mau bắt hắn lại."
"Ngươi có chắc không?" Bảo vệ đeo kính râm nhìn về phía Thái Giai Húc, giọng điệu nghiêm túc hỏi ngược lại.
"Đương nhiên chắc rồi, hai ngày trước ta còn gặp hắn." Thái Giai Húc thấy người bảo vệ này vậy mà chất vấn hắn, sắc mặt rất là khó chịu, "Ngươi bị sao thế, ta chính là khách hàng cao cấp của du thuyền ngươi, cha ta cũng có rất nhiều giao dịch qua lại với công ty của các ngươi, mẹ nó, nếu ngươi còn hoài nghi ta..., ngươi còn muốn làm không."
Bảo vệ đeo kính râm cười làm lành nói: "Chỉ là trong tay hắn cầm vé tàu khách hàng chí tôn, nếu như sai, phỏng chừng bọn ta sẽ bị đại phó tàu trực tiếp ném xuống biển cho cá ăn."
"Không thể sai được." Thái Giai Húc tỏ vẻ xem thường hất cằm lên, liếc nhìn Hạ Thiên, "Ngươi xem tên đó trông nghèo túng như thế, thì sao có thể là khách hàng chí tôn gì được. Khẳng định là vé tàu đó không phải trộm thì chính là cướp, nói không chừng vị Phương Thiên Tề gì đó đã bị tiểu tử này bắt cóc. Các ngươi kiểm tra thử, nói không chừng còn có thể lập công nữa."
Bảo vệ đeo kính râm vẫn chưa thể hạ quyết tâm, dù sao thể diện của khách hàng chí tôn ở trên thuyền thật sự là quá lớn, về mặt địa vị thậm chí còn hơn cả thuyền trưởng, chỉ đứng sau BOSS lớn của công ty bọn hắn.
Điều này cũng làm cho hắn sợ Hạ Thiên, lỡ mà Hạ Thiên thật sự là Phương Thiên Tề tiên sinh, nhưng cũng sợ Hạ Thiên không phải là Phương Thiên Tề tiên sinh chân chính.
Cho dù là trường hợp nào, một khi bọn hắn làm sai, thì bọn hắn tuyệt đối không thể chịu được loại hậu quả đó.
Thái Giai Húc hiển nhiên không có nỗi lo ấy, trong lòng cực kỳ bất mãn mắng: "Bảo vệ các ngươi bất tài như vậy cơ à? Rõ ràng là tên giả mạo mà cũng không nhìn ra, trực tiếp bắt lại, đối chiếu tài liệu và danh sách một thoáng chẳng phải sẽ biết ngay sao."
Hạ Thiên chẳng muốn nói nhảm nữa, duỗi tay nắm lấy cổ áo của Thái Giai Húc, trực tiếp ném hắn ra ngoài, tiến vào hồ nước khoáng ở bên ngoài phòng ăn.
Bảo vệ đeo kính râm nhìn thấy tình huống này, lập tức móc gậy cảnh sát ra, kêu gọi ba tên đồng nghiệp khác vây Hạ Thiên lại: "Vị tiên sinh này, trên thuyền cấm sử dụng vũ lực, ngươi nhất định phải theo chúng ta đi tới phòng bảo vệ một chuyến."
"Ta không có hứng thú, cũng không rảnh chơi với các ngươi." Hạ Thiên không vui nói: "Không muốn ăn đòn, thì mau cút ngay."
Bảo vệ đeo kính râm hừ lạnh một tiếng: "Thế thì đừng trách bọn ta dùng thủ đoạn cưỡng chế."
"Tại sao đồ đần lúc nào cũng không nghe lời vậy." Hạ Thiên có chút bất đắc dĩ hỏi A Cửu.
A Cửu không vui nói: "Nếu như ai đều nghe lời, thì trên thế giới đã không có nhiều chuyện rắc rối đến vậy."
"Cửu nha đầu, nàng nói rất đúng." Hạ Thiên cười hì hì, "Cho nên, đồ đần nên nghe lời một chút thì tốt hơn, không nghe lời thì ăn đòn."
"Ngươi muốn làm gì?" Bảo vệ đeo kính râm cảm thấy Hạ Thiên có gì đó không đúng, lập tức quát bảo ngưng lại, nói: "Ta khuyên ngươi chớ làm loạn, trên thuyền có năm trăm bảo vệ, còn có một vài đỉnh cấp vệ sĩ được thuê, động thủ với bọn ta, cũng không phải là ý kiến hay đâu, thành thật đi theo bọn ta một chuyến, đây mới là lựa chọn tốt nhất của ngươi!”
"Ta là William, các ngươi muốn làm gì chủ nhân của ta vậy?" Quản gia William không biết từ lúc nào mà đã xuất hiện trong phòng ăn, đứng ngay ngắn ở bên cạnh, như là một cây bút dựng đứng.
Bảo vệ đeo kính râm liếc nhìn William một cái, hắn đương nhiên biết trên thuyền sẽ phân phó quản gia cho một vài khách khàng VIP, nhưng người quản gia này lại có huy hiệu số 11 ở trước ngực, điều này liền nói rõ vị khách mà hắn tiếp đãi ở trên thuyền là khách quý số 11, đây cũng không phải là người mà bọn họ có thể đắc tội.
"Quản gia William, bọn ta nghi ngờ thân phận của người này là giả, vé tàu có thể là trộm hoặc là cướp." Bảo vệ đeo kính râm chỉ vào Hạ Thiên, chậm rãi nói: "Có người đã chỉ ra và chứng minh hắn căn bản không phải là Phương Thiên Tề tiên sinh, vừa nãy hắn còn sử dụng vũ lực, cho nên chúng ta muốn mang hắn tới phòng bảo vệ để tra khảo."
Quản gia William thản nhiên nói: "Vé tàu ở trên tay hắn, thế thì hắn chính là Phương Thiên Tề tiên sinh. Quy củ trên thuyền, ngươi phải hiểu, nếu như không có chứng cứ 100%, thế thì không thể có tí thất lễ nào đối với hành khách."
"Chuyện này, bọn ta còn chưa có chứng cứ xác thực." Bảo đeo vệ đeo kính râm đương nhiên không có chứng cứ 100%, cũng chỉ là nghe từ phía Thái Giai Húc mà thôi.
Quản gia William mỉm cười nói: "Thế thì xin lỗi chủ nhân của ta đi, sau đó tự mình đi lĩnh phạt với đại phó tàu hoặc là thuyền trưởng đi."
"Thật, thật xin lỗi." Bảo vệ đeo kính râm quyết đoán cúi người xin lỗi Hạ Thiên: "Việc này là do bọn ta lỗ mãng, kính xin tha thứ."
Hạ Thiên cũng không muốn lãng phí thời gian với những người này, khoát tay áo một cái, ra hiệu bọn họ mau cút đi.
"Chủ nhân, xin yên tâm hưởng thụ bữa sáng, sẽ không còn ai làm phiền các ngươi nữa." Quản gia William tất cung tất kính nói: "Có yêu cầu gì xin cứ việc phân phó, ta sẽ tận lực thỏa mãn."
"Ngươi cũng cút đi." Hạ Thiên thuận miệng nói.
Quản gia William mỉm cười cúi đầu, bèn xoay người rời đi.
A Cửu nói với Hạ Thiên: "Không nghĩ tới quản gia kia còn có chút hữu dụng."
"Ha ha, đâu chỉ là có chút hữu dụng, loại quản gia này quả thực diệu dụng vô cùng, hành trình còn rất dài, các ngươi cần phải từ từ trải nghiệm." Một vị nữ tử trung niên hơi có chút ung dung hoa quý đang chậm rãi đi tới bên cạnh Hạ Thiên và A Cửu, nheo mắt cười: "Nhưng mà, nếu các ngươi vi phạm một số điều cấm, thì loại quản gia thành thật đáng tin này, sẽ lấy mạng các ngươi bất cứ lúc nào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận