Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2476: Nghĩ thoáng

Ánh mắt của lão đầu râu bạc ngưng trọng, bỗng dưng bừng tỉnh: "Đúng rồi, ngươi biết Nghịch Thiên Bát Châm. Nhất châm sinh, nhị châm tử, Tam châm bạch cốt sinh thịt, tứ châm tẩy tủy, ngũ châm đan thành, thất châm thần, lục châm tiên, bát châm có thể nghịch thiên. Nghịch thiên thật sự, đến tột cùng là cảnh tượng như thế nào?"
"Đừng nghĩ nữa, ngươi chắc chắn sẽ không thấy được." Hạ Thiên xua tay, vẻ mặt tùy ý, "Hiện tại chỉ còn lại ba giây, ngươi chỉ có thể trả lời một câu hỏi."
Lão đầu râu bạc cười ha ha, nói: "Ta không trả lời câu nào đó, cùng lắm chỉ là một cái chết mà thôi."
"Chờ đã." Lúc này, Bạch Tiêm Tiêm bỗng xông ra, che ở trước người lão đầu râu bạc: "Hạ Thiên, ngươi có thể tha cho Bạch thúc một mạng, được không?"
Hạ Thiên hỏi lại một câu: "Nàng nghĩ sao?"
"Thế nhưng..." Sắc mặt của Bạch Tiêm Tiêm trắng nhợt, trong lòng cũng biết đó là chuyện bất khả thi, dù sao hành động trước đó của lão đầu râu bạc đến cả nàng còn tận mắt chứng kiến, chỉ là về mặt tình cảm, nàng vẫn xem lão đầu râu bạc là người thân của mình, thực sự không cách nào tận mắt nhìn hắn chết dưới tay Hạ Thiên.
"Bạch Thánh Nữ, ngươi không cần thay ta cầu xin." Lão đầu râu bạc đẩy Bạch Tiêm Tiêm ra, lạnh lùng nói: "Lão phu chính là Tiêu Vô Bệnh, là lão môn chủ của âm Y môn, tung hoành giang hồ gần trăm năm, sao lại xin tha từ một tiểu tử miệng còn hôi sữa được. Vì âm Hậu mà chết, vinh hạnh biết bao, ngươi đừng có ở đây cản trở chuyện tốt của ta."
Bạch Tiêm Tiêm im lặng không nói gì, hoàn toàn không biết nên nói gì.
"Vậy ngươi đi chết được rồi đó." Hạ Thiên cũng lười phí thời gian đối với việc ép cung hắn, xòe tay trái ra, trực tiếp cắm sáu cây kim vào người lão đầu râu bạc.
Âm Vô Vũ tiến lên ôm chầm lấy Bạch Tiêm Tiêm, ôm nàng thật chặt vào trong lồng ngực, không cho nàng thấy cảnh tượng tàn nhẫn này.
Một lát sau, Hạ Thiên lười biếng nói: "Được rồi, Tiêu Vô Bệnh đã chết."
Bạch Tiêm Tiêm chậm rãi rời khỏi cái ôm của âm Vô Vũ, vừa nhát vừa sợ dời mắt, nhìn sang, sau đó phát ra một tiếng kinh hô: "Ơ?"
"Sao ta lại ở đây?" Lão đầu râu bạc thế mà chưa chết, chỉ là trong đôi mắt tràn ngập mờ mịt, "m tộc trường, Hạ tộc trưởng, các ngươi là..."
"Bạch thúc." Bạch Tiêm Tiêm xà vào vào lồng ngực của lão đầu râu bạc: "Ngươi không chết là tốt quá rồi."
Khuôn mặt của lão đầu râu bạc vẫn còn đang sửng sốt, nói với Bạch Tiêm Tiêm: "Chuyện này... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải chúng ta đang ở trung tâm Thánh Điện, tuyên bố chuyện tân tộc trưởng kế nhiệm sao?"
"Không có chuyện gì cả, Bạch thúc ngươi mệt rồi, hay là cứ nghỉ ngơi trước đi." Bạch Tiêm Tiêm đẩy lão đầu râu bạc rời đi, sau đó quay đầu lại nhìn Hạ Thiên, im lặng nhìn rất lâu, cắn môi, sau một hồi mới nói hai chữ: "Cảm ơn."
"Vợ bé tương lai, kỳ thực nàng không cần cám ơn." Hạ Thiên cười hì hì nói: "Từ trước đến giờ ta ân oán rất rõ ràng, kẻ muốn giết ta chính là Tiêu Vô Bệnh, chứ không liên quan gì đến Bạch lão đầu cả. Ta giết Tiêu Vô Bệnh, mọi chuyện đương nhiên đã xong xuôi."
"Cái gì mà Bạch lão đầu, Bạch thúc cũng không phải họ Bạch." Bạch Tiêm Tiêm trừng Hạ Thiên một cái, "Hắn tên Tề Bạch Lâu, là người thân duy nhất của ta ở trên đảo, ta vẫn phải cảm tạ ngươi."
Âm Vô Vũ có chút ghen tị, nói: "Tiêm Tiêm, ngươi nói như vậy làm trái tim ta rất đau nha, lẽ nào ta không là người thân của ngươi sao."
"Vũ tỷ tỷ, ngươi là người thân của toàn bộ tộc nhân, đương nhiên cũng là người thân của ta." Bạch Tiêm Tiêm cười cợt, giải thích: "Nhưng Bạch thúc là người thân của một mình ta, mong ngươi đừng có ghen."
Hạ Thiên cười hì hì: "Vợ bé tương lai, thật ra nàng nói sai rồi, bây giờ người thân duy nhất của nàng là ta mới đúng."
"Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi đó. Ta còn phải đi xem thử những người khác trên đảo có bị thương bởi sóng biển ban nãy không? Ở đây liền giao cho ngươi." Bạch Tiêm Tiêm liếc nhìn Hạ Thiên, xoay người trực tiếp rời đi.
Hạ Thiên đưa mắt nhìn Bạch Tiêm Tiêm đi xa, sau một hồi vẫn không lên tiếng.
"Được rồi, ngươi định xử trí bọn ta như thế nào?" Tiêu Diễm Diễm nhìn cả buổi trời, vào lúc này nhìn về phía Hạ Thiên, "Trực tiếp giết, hay là ném xuống biển?"
Người mặt quỷ cũng đưa ánh mắt nhìn sang Hạ Thiên, lẳng lặng chờ đợi phán quyết của Hạ Thiên.
"Ta không rảnh so đo với bọn tiểu nhân vật các ngươi." Hạ Thiên lười biếng ngáp ngáp cái miệng, nói với âm Vô Vũ: "Hai người đó liền giao cho ngươi, xử trí như thế nào là chuyện của ngươi, ta phải đi tìm vợ Y Y đây."
Dứt lời, cũng mặc kệ âm Vô Vũ có đồng ý hay không, trực tiếp lắc mình rời đi.
"m tộc trường, ý kiến của ngươi là gì?" Tiêu Diễm Diễm nhìn về phía âm Vô Vũ, "Muốn động thủ, vậy thì mau lên. Nếu không thì vị Diệp Tuyệt Trần kia cứu sư đệ của hắn xong là sẽ trở lại."
Âm Vô Vũ khinh thường liếc Tiêu Diễm Diễm một cái: "Coi như Diệp Tuyệt Trần trở lại, hắn cũng sẽ không coi trọng ngươi, ngươi tỉnh lại đi. Tiêu gia các ngươi, ở Tiểu Tiên Giới, căn bản không có đủ tư cách."
"Không sao cả." Tiêu Diễm Diễm hoàn toàn không còn bộ dáng diêm dúa và phóng túng trước kia, mà trái lại là có phần hiểu thấu sinh tử: "Dù sao, Tiêu gia không sớm thì muộn cũng sẽ tiêu, ta chết sớm một chút, nói không chừng sẽ là một kết cục tốt."
Mã Khỉ Linh cười nói: "Ngươi chịu nghĩ thoáng rồi à."
"Tên biến thái như này ta đều gặp qua, thì sao mà ta không nghĩ thoáng được." Tiêu Diễm Diễm nhấc ngón tay chỉ về phương hướng Hạ Thiên biến mất, "Tiêu gia trêu chọc cái tên này, e là lành ít dữ nhiều rồi, ngẫm lại thì cũng thú vị phết."
Mã Khỉ Linh liên tục lắc đầu: "Thế mà còn mong chờ gia tộc của mình bị Hạ Thiên diệt, ngươi cũng là một tên biến thái."
Bạn cần đăng nhập để bình luận