Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3572: Ngươi chỉ có thể làm người bình thường

Khi Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy về đến, biệt thư đã được quét sạch trong ngoài một lần.
Tuy nhiên, trong phòng khách có bảy tám lão nhân nằm im không nhúc nhích, mẹ con Nhiếp Tiểu Lý đang chăm sóc cho bọn họ.
Về phần Ninh Thụy Thần, hắn ta đang mệt mỏi ngồi một bên, thỉnh thoảng thở hổn hển.
“Anh, anh rể, mọi người về rồi à?” Ninh Thụy Thần u oán nói: “Nếu còn không về, chúng ta phải mệt chết ở chỗ này rồi.”
Hạ Thiên khó hiểu hỏi: “Mọi người xảy ra chuyện gì thế? Mấy người này xuất hiện từ đâu vậy?”
“Từ tầng hầm của biệt thự.” Ninh Thụy Thần chỉ Ninh Nhụy Nhụy, giải thích: “Nhụy Nhụy tỷ đuổi xuống tầng hầm, ta cũng muốn xuống đó xem tình huống như thế nào, kết quả lạc đường, sau đó…”
Nói xong, hắn ta chỉ những lão nhân nằm dưới đất: “Khi ta phát hiện bọn họ, bọn họ đều bị giam trong lồng, nửa sống nửa chết.”
“Bọn họ đều là lão nhân trong tộc, đã từng lần lượt tiến vào hội tộc lão.” Nhiếp Tiểu Lý giải thích với Hạ Thiên: “Nhưng không biết vì sao bọn họ lại bị giam trong tầng hầm nữa.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Cái này không cần đoán, nhất định là vì không nghe lời chứ sao?”
Nhiếp Tiểu Lý lập tức hiểu ra ý trong lời nói của Hạ Thiên. Những người này khẳng định không hợp với ý của gia gia Nhiếp Vân Thiên của nàng, cho nên bọn họ đều bị bắt giam.
“Tiểu Tảo đâu?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
Nhiếp Tiểu Lý đáp: “Vừa rồi sức khỏe của nó không tốt, bây giờ đã đi ngủ rồi. Để ta gọi nó thức dậy.”
“Không cần đâu. Khi nào nó tỉnh lại, Hạ Thiên sẽ giúp kiểm tra cho nó.” Ninh Nhụy Nhụy đề nghị.
“Đúng vậy, vợ tiếp viên hàng không, nàng cũng không cần gấp như vậy.” Hạ Thiên bình tĩnh nhìn Nhiếp Tiểu Lý: “Cứ để nó ngủ thêm một lát rồi tính.”
Ninh Thụy Thần thở ra một hơi, nói với Hạ Thiên: “Này, anh rể, ngươi cũng nên quan tâm ta một chút chứ, châm cho ta một châm, giúp ta khôi phục nguyên khí.”
“Đi chết đi.” Hạ Thiên liếc mắt nhìn hắn ta, sau đó nhấc chân đạp một cái, đạp hắn ta xuống ghế salon bên cạnh.
“A, dễ chịu quá.” Ninh Thụy Thần ngồi xuống ghế salon mềm mềm, liền nói với Hạ Thiên: “Ok, cảm ơn anh rể nhiều.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy ngoài ý muốn nhìn những lão nhân kia: “Bọn họ đều không có việc gì, tại sao lại nhìn giống như…”
“Không chết sao?” Một lão nhân râu ria xồm xoàm nghiến răng phun ra mấy chữ, chỉ là giọng điệu khá cứng ngắc: “Lão tiểu tử Nhiếp Vân Thiên muốn hại chết chúng ta, đáng tiếc thủ đoạn còn chưa đủ hung ác, đến bây giờ ta vẫn còn sống.”
Nhiếp Tiểu Lý nhìn lão nhân kia một chút, phát hiện gương mặt hoàn toàn xa lạ, không khỏi hỏi: “Ta có thể hỏi một chút ngài là ai được không?”
“Ngươi là ai?” Lão nhân ria ngắn từ từ mở mắt, nhìn Nhiếp mụ mụ: “Ừm, nữ oa oa ngươi nhìn có chút quen mắt.”
Nhiếp mụ mụ sửng sốt một chút, sau đó nói: “Ta là vợ của Nhiếp Trường Thắng, Nhiếp Vân Thiên là cha chồng của ta.”
“Ngươi hẳn là người của Trương gia.” Lão nhân ria ngắn hừ nhẹ một tiếng: “Cái năm mà ngươi gả vào, ta tiến vào hội tộc lão, sau đó bị Nhiếp Vân Thiên nhốt lại.”
“A, ta nhớ ra rồi.” Ánh mắt Nhiếp mụ mụ sáng rực, chỉ vào lão nhân ria ngắn mà nói: “Ngài chính là ngũ thúc? Năm ta gả vào, vừa lúc có một tộc thúc phạm tội, sau đó nói là đã bị bắt bỏ tù, đến bây giờ đã hai mươi năm.”
Lão nhân ria ngắn nhịn không được mắng to: “Lão tiểu tử Nhiếp Vân Thiên cố ý vu oan cho ta. Ta phản đối ông ta lên làm gia chủ, ông ta liền cố ý bôi xấu ta, còn nhốt ta vào địa lao.”
“Đám người bọn họ… cũng đều là người họ Nhiếp sao?” Nhiếp Tiểu Lý chỉ những người khác, nhẹ giọng hỏi.
Lão nhân ria ngắn nhìn Nhiếp Tiểu Lý, dường như có chút bất mãn, nhưng vẫn đáp: “Đúng, bọn họ đều là lão nhân Nhiếp gia, bởi vì phản đối Nhiếp Vân Thiên, cho nên bị đánh gãy tứ chi, nhốt vào trong địa lao.”
“Thật ra không chỉ bọn họ, còn có một số người trẻ tuổi.” Ông bổ sung thêm: “Tuy nhiên, những người trẻ tuổi đó bị nhốt chưa đến hai năm đã bị mang đi, cũng không biết là mang đến chỗ nào.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Hơn phân nửa là đưa xuống dưới đáy Hoàng Sơn, biến thành chất dinh dưỡng cho linh mạch.”
“Này, ngươi đừng nên nói bậy bạ.” Lúc này, Hoàng Y mang theo một số thứ từ dưới mật thất đi lên: “Đám người kia đã bị Nhiếp Vân Thiên đưa đến chỗ khác, ta chưa từng nhìn thấy bọn họ.”
“Ta không nói ngươi, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?” Hạ Thiên lườm Hoàng Y, bĩu môi nói: “Tuy nhiên, linh mạch đã không còn trên người ngươi, ngươi chỉ có thể làm người bình thường.”
Hoàng Y không để ý: “Làm người bình thường có cái gì mà không tốt.”
“Thế Hoàng Sơn làm sao bây giờ?” Nhiếp Tiểu Lý lo lắng hỏi: “Không có lin mạch, nó có bị tiêu vong hay không?”
“Không đâu.” Hoàng Y nói: “Sơn hà hồ hải đều có thiên đạo tuần hoàn, cộng thêm ta chưa chết, chân núi vẫn còn, linh khí sẽ chậm rãi được tích lũy.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn Hạ Thiên: “Trong kim châm của ngươi không phải còn một nửa linh mạch sao? Nếu không thì đưa cho hắn ta.”
“Vẫn còn, nhưng…” Hạ Thiên nói, nhưng trong lúc hắn đang định nói cái gì đó, lại có người trực tiếp ngắt lời hắn.
“Nhưng hắn đã sớm đồng ý đưa linh mạch cho ta rồi.” Kim Ti tỷ tỷ bỗng nhiên từ cửa sổ lầu hai nhảy vào, hơi bất mãn nói: “Các ngươi ném ta dưới đáy Hoàng Sơn, có phải các ngươi không đủ nghĩa khí hay không?”
Hạ Thiên uể oải nhìn khỉ lông vàng: “Ngươi là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận