Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3649: Người quen của ta ở đâu ra?

Nam Cung Uyên nghiêm túc nói: “Hai mươi năm trước, ông ấy chấp chưởng Nam Cung gia. Tuy nhiên, về sau ông ấy trúng một loại kỳ độc khó hiểu. Mặc dù không chết nhưng người lại không thể nào hành động. Khi đó ta còn quá nhỏ, cho nên mới bị tên gia gia phế vật kia chiếm quyền.”
Lam Y Nhân biết rõ cuộc chiến tranh giành của Nam Cung gia. Nói nghe thì nhẹ nhõm đó nhưng bên trong khẳng định có những thủ đoạn bẩn thỉu.
“Kỳ độc?” Hạ Thiên thoáng có chút hứng thú: “Kỳ đến bao nhiêu?”
Nam Cung Uyên do dự một chút, sau đó nhìn chung quanh rồi nói: “Nơi này nói không tiện lắm, nhất thời bán hội cũng nói không rõ ràng. Không biết hai vị có tiện theo ta ra ngoài một chuyến không?”
“Ông xã, nếu không, chúng ta đi xem một chút. Dù sao cũng còn thời gian mà.” Lam Y Nhân quả thật có chút tò mò.
Hạ Thiên tất nhiên không quan trọng: “Có thể xem cũng được nhưng ta không nói nhất định sẽ chữa trị.”
“Cảm ơn Hạ tiên sinh, cảm ơn Lam tiểu thư.” Mắt Nam Cung Uyên sáng lên, hưng phấn không thôi: “Chỉ cần hai người chịu đi xem là được. Đó đã là nể mặt Nam Cung Uyên ta lắm rồi.”
Lam Y Nhân dặn dò Tiểu Chu hai câu, sau đó cùng với Hạ Thiên đi theo Nam Cung Uyên.

Ba người bước xuống lầu, leo lên xe Nam Cung Uyên, rất nhanh đã rời khỏi tòa cao ốc.
Nửa tiếng sau, ba người ngừng lại trước một biệt thự yên tĩnh.
“Ở đây, mời hai vị.” Nam Cung Uyên đích thân kéo cửa cho Hạ Thiên và Lam Y Nhân: “Để hoan nghênh hai vị, ta cố ý mời một người quen của Hạ tiên sinh đến, hy vọng Hạ tiên sinh không trách ta tự tung tự tác.”
Mặt Hạ Thiên không thay đổi: “Ta có người quen ở đâu ra?”
“Này, Hạ Thiên, ngươi nói nghe vô tình quá nhỉ.” Lúc này, một nữ nhân dáng người cân đối từ trong phòng bước ra, bất mãn trách móc Hạ Thiên.
Hạ Thiên đưa mắt nhìn nữ nhân kia, đúng là người quen thật: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
‘Tại sao ta lại không thể ở đây?” Hứa Kiều Na hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: “Ta chính là cố ý ở đây chờ ngươi.”
Lam Y Nhân cảm thấy lạ lẫm với Hứa Kiều Na, còn tưởng rằng đây là hậu cung dự bị mà Hạ Thiên đã chọn: ‘Chào ngươi, ta là Lam Y Nhân, rất hân hạnh được biết ngươi.”
“A, ta là Hứa Kiều Na.” Hứa Kiều Na không nghĩ đến Lam Y Nhân lại chủ động chào hỏi nàng, không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.
“Vợ Tiểu Y Y, nàng không cần chào hỏi nàng ta.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Nàng ta là bạn thân của Thanh Thanh nha đầu, dung mạo tuyệt không xinh đẹp, không phải là nữ nhân của ta.”
Lam Y Nhân hiểu ra, nhưng khách sáo cũng tốt mà: “Nếu Hứa tiểu thư là bạn của Triệu Thanh Thanh thì cũng là người của mình mà.”
“Hạ Thiên, miệng của ngươi chẳng biết tha cho người khác.” Hứa Kiều Na lắc đầu, có chút không thể nói nổi: “Ta thừa nhận ta không xinh đẹp bằng Thanh Thanh, càng không so sánh được với mấy bà vợ của ngươi. Nhưng nói thế nào chúng ta cũng đã từng đồng sinh cộng tử, chẳng lẽ không thể làm bạn được sao?”
“Không.” Hạ Thiên lắc đầu, phủi sạch quan hệ: “Hơn nữa, chúng ta cũng chẳng đồng sinh cộng tử. Là vì ngươi sợ chết nên quấn lấy ta đi cứu em gái ngươi mà thôi.”
Hứa Kiều Na đã từng lĩnh giáo qua tính khí của Hạ Thiên, không tiếp tục dây dưa chuyện này nữa: “Chúng ta vào trong đi. Ta còn chuyện khác muốn nói với ngươi.”
“Không hứng thú nghe.” Hạ Thiên trực tiếp từ chối.
Hứa Kiều Na mở to mắt: “Ta còn chưa nói mà.”
Hạ Thiên nói: “Thế thì tốt nhất đừng nói.”
“Hạ Thiên, ngươi quá đáng quá.” Hứa Kiều Na có chút ủy khuất: “Trong mắt của ngươi, chẳng lẽ ta chán ghét lắm sao? Ngay cả nghe ngươi cũng chẳng muốn nghe.”
Hạ Thiên ngáp một cái: “Đúng.”
“Được rồi.” Hứa Kiều Na hoàn toàn bó tay: “Vậy ta đi.”
Nói thì nói như vậy nhưng bước chân thì lại không di chuyển.
Lam Y Nhân cũng phát hiện, nữ nhân này hoàn toàn không có tình cảm với Hạ Thiên, nàng ấy thật sự có chuyện muốn nhờ, nhưng không nghĩ đến Hạ Thiên lại nói thẳng như vậy.
“Hạ tiên sinh, ta và Hứa tiểu thư không đánh nhau không quen biết. Khi đó, ta được Thiên Cung phái đi thanh lý tổ của nàng ấy…”
Nam Cung Uyên bắt đầu giải thích quan hệ giữa hắn và Hứa Kiều Na, sợ Hạ Thiên hiểu lầm.
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Ngươi không cần giải thích. Ngươi quan hệ với nàng ta như thế nào, ta không có hứng thú muốn biết.”
“Được rồi.” Nam Cung Uyên lập tức thu câu chuyện lại, dẫn Hạ Thiên và Lam Y Nhân đến phòng ngủ chính.
“Cha ta đang ở bên trong, ta không thể vào được.” Nam Cung Uyên đứng ngoài cửa, hơi do dự nói: ‘Trên người cha ta phát ra một cái mùi rất lạ, người bình thường ngửi một hồi sẽ choáng đầu hoa mắt. Vượt quá mười phút, miệng sẽ phun máu, chết bất đắc kỳ tử. Cho nên, mỗi ngày ta đều phải thay người chăm sóc cho ông ấy.”
“Ngươi mau mở cửa ra đi.” Hạ Thiên không kiên nhẫn nói.
Nam Cung Uyên do dự một chút nhưng vẫn làm theo.
Phù!
Cửa phòng vừa mới mở ra, một luồng gió lạ đột nhiên phun tới, mắt trần có thể thấy được khí tức màu xanh tràn ngập, giống như có sinh mệnh nhanh chóng xông về phía đám người Hạ Thiên.
Nam Cung Uyên giật mình, vô thức lui lại hai ba bước, dùng tay bịt kín mũi miệng.
Sắc mặt Lam Y Nhân hơi thay đổi. Trong lòng dâng lên một sự báo động, cảm nhận được khí tức đó cực kỳ nguy hiểm.
“Không ổn, ông xã, chúng ta đi thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận