Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1650. Chờ cháy nhà hôi của

Người bảo vệ kia thật sự đi lục soát, sau đó hắn thật sự tìm được một khẩu súng, nhưng lại không tìm được con dao nào.
"Dao ở dưới đế giày." Lúc này, Hạ Thiên lười biếng nói một câu.
Bảo vệ nghe lời làm theo, thật sự tìm được một con dao.
"Hạ tiên sinh, ngươi quả thật rất lợi hại!" Người bảo vệ kia lập tức bội phục.
Hạ Thiên không thèm để ý sự sùng bái của người khác, mấy tiếng sau, thỉnh thoảng có người đi vào cao ốc Thần Y, phần lớn đều thuận lợi tiến vào, nhưng có hai người bị Hạ Thiên đánh bất tỉnh.
Mãi cho đến khi tới giờ tan tầm.
"Được rồi, ta đi đây, các ngươi gọi điện thoại cho cảnh sát, bảo bọn hắn tóm cổ đám người đó là được." Hạ Thiên quyết định tan làm, khi hắn đánh bất tỉnh những sát thủ kia thì cũng đồng thời dò xét thực lực của bọn hắn. Đây đều là những sát thủ rất bình thường, thậm chí còn không bằng tên sát thủ có danh hiệu Nhất Nhị Tam trước đó.
Hạ Thiên tin những sát thủ kia sẽ không thể uy hiếp được Lam Y Nhân.
"Ừm, có lẽ những tên tương đối lợi hại đều đi tìm Bối nha đầu kia rồi." Hạ Thiên nghĩ như vậy cũng không phải không có lý do, một sát thủ chân chính đủ tư cách thì ít nhất phải biết rõ mục tiêu có ở bên trong hay không, đám người này căn bản không xác định được Tô Bối Bối có ở trong cao ốc Thần Y hay không, đã xông vào rồi, rõ ràng là loại sát thủ gà mờ.
Những tên sát thủ hợp cách kia chắc đã tìm được Tô Bối Bối, mà cũng có khả năng là hiện tại bọn hắn đang tìm cơ hội để ra tay.
Đương nhiên, cũng có thể là đã ra tay.
Nhưng trên thực tế, bây giờ Tô Bối Bối vẫn còn chưa gặp được tên sát thủ nào.
Ở sân bay quốc tế Giang Hải, trong phòng chờ máy bay dành cho khách quý, Tô Bối Bối đang xem tạp chí thời trang.
Bây giờ, Tô Bối Bối vẫn có chút hơi đắc ý, nàng cảm thấy Hạ Thiên chắc chắn sẽ không ngờ được nàng sẽ chạy ra nước ngoài. Mà cho dù có biết thì gia hỏa kia chắc chắn sẽ không ra nước ngoài tìm nàng, như vậy thì nàng có thể từ từ vui chơi ở nước ngoài.
"Tô tổng, bữa tối của cô đây." Một giọng nói dễ nghe truyền đến.
"Cảm ơn." Tô Bối Bối ngẩng đầu nhìn thấy một tiếp viên hàng không rất xinh đẹp đang đứng trước mặt mình.
Bữa tối rất tinh xảo, nhưng điều đó với Tô Bối Bối thì cũng rất bình thường, nhưng hiện tại tâm trạng của nàng đang rất tốt, nên ăn vào cảm giác cũng không tệ, cộng với việc nàng thật có hơi chút đói bụng, cho nên bữa tối này nàng ăn rất ngon miệng.
Tô Bối Bối vui vẻ dùng xong bữa tối, lại uống thêm một ly nước trái cây, sau đó tiếp tục xem tạp chí, chỉ là mới nhìn một chút thì nàng đột nhiên cảm thấy có chút hoa mắt.
"Có chuyện gì vậy?" Tô Bối Bối lập tức cảm thấy không thích hợp, nàng vội vàng vận chuyển linh khí trong cơ thể, tiếp đó hai mắt khôi phục tỉnh táo, bụng lại có chút đau nhói.
Vừa ngẩng đầu lên, Tô Bối Bối đã phát hiện nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp kia vẫn còn đứng ở nơi đó, nàng đột nhiên cảm thấy không thích hợp, lơ đãng hỏi: "Hình như ngươi vẫn luôn đứng đây nhìn ta?"
Phải biết rằng Tô Bối Bối ăn bữa tối tốn gần nửa giờ, vậy mà nữ tiếp viên hàng không kia hình như vẫn luôn đứng ở chỗ này. Trước đó, Tô Bối Bối không cảm thấy có gì kì lạ, nhưng bây giờ nàng phát hiện mình hoa mắt đau bụng, cho nên bắt đầu cảm thấy chuyện đó không quá bình thường.
"Tô tổng, ta là người phục vụ riêng cho ngài." Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp mỉm cười với Tô Bối Bối, "Bây giờ, cô có cần gì không?"
"Ừ, không có việc gì." Tô Bối Bối lấy điện thoại di động ra, trước đó nàng đã tắt máy, nhưng bây giờ nàng quyết định mở máy di động lên, vì nàng đã nhận ra có gì đó không thích hợp.
Kể từ khi Hạ Thiên tẩy tủy cho nàng thì cơ thể của nàng vẫn rất tốt, xưa nay sẽ không có chuyện ăn đau bụng, hay cảm thấy hoa mắt đau bụng.
"Tô tổng, cô thật sự không có chuyện gì sao?" Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp kia hỏi một câu rồi nhìn Tô Bối Bối với ánh mắt cổ quái.
"Ngươi cảm thấy ta nên có việc gì sao?" Tô Bối Bối nhìn tiếp viên hàng không đó, nhàn nhạt hỏi ngược lại một câu.
"Theo lý thuyết thì nửa giờ trước ngươi phải đã bị gì rồi, nhưng cho đến bây giờ ngươi vẫn không có việc gì, xem ra ta vẫn nên sử dụng biện pháp trực tiếp hơn." Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp kia vốn dĩ đang bưng khay đồ ăn, trên khay có một cái nĩa, bây giờ nàng ta đột nhiên cầm cái nĩa đâm về phía cổ của Tô Bối Bối.
"Ta biết ngay là ngươi có vấn đề mà." Tô Bối Bối hừ nhẹ một tiếng, nàng giơ chân lên tung một cước vào người tiếp viên hàng không đó, đối phương hét thảm một tiếng rồi ngã trên mặt đất.
"A......" Bên trong phòng khách quý vang lên vài tiếng kinh hô.
Tô Bối Bối đứng lên, cả người bỗng lảo đảo một chút, điều này để cho nàng cảm thấy không ổn, nàng có thể xác định bản thân đã trúng độc, hơn nữa loại thuốc độc đó còn không bình thường, nếu không thì cơ thể nàng cũng sẽ không chịu ảnh hưởng lớn như vậy.
"Bối nha đầu, thể chất hiện tại của ngươi không tệ nha, ăn nhiều thuốc độc như vậy mà bây giờ còn có thể đứng vững." Lúc này, có một giọng nói vang lên bên cạnh Tô Bối Bối, khi nghe được giọng nói kia, nàng lập tức tức giận không chỗ phát tiết.
"Nè, ngươi tới đây khi nào vậy hả?" Tô Bối Bối vừa quay đầu đã thấy Hạ Thiên.
"Tới từ lâu rồi." Hạ Thiên lười biếng nói: "Từ lúc ngươi vừa bắt đầu ăn thứ kia thì ta đã có mặt ở đây."
"Vậy ngươi biết rõ trong thức ăn của ta có độc mà lại không chịu nói cho ta?" Tô Bối Bối tức giận chất vấn.
"Ta vốn dĩ định nói cho ngươi." Hạ Thiên nghiêm trang nói: "Sau đó thì ta suy nghĩ một chút, chờ ngươi trúng độc, ta có thể tẩy tủy cho ngươi lần nữa, vì vậy ta quyết định không nói gì hết."
"Cái tên biến thái chết tiệt nhà ngươi bị bệnh tâm thần à?" Tô Bối Bối tức điên lên, đây là loại người gì vậy, vì muốn tìm một lý do để tẩy tủy cho nàng nên cố ý làm nàng trúng độc?
A!
Lúc này, lại có một tiếng hét thảm vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận