Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3478: Bởi vì lưỡi của ngươi bị cùn

“Vợ tiếp viên hàng không, khi nào nàng suy nghĩ xong thì cứ nói với ta là được.”
Hạ Thiên cũng không ép buộc Nhiếp Tiểu Lý. Lúc nào nàng suy nghĩ cũng được. Cho dù nàng quả quyết từ chối, hắn cũng sẽ không vì thế mà tức giận.
“Tiểu Lý, ta cảm thấy không cần phải cân nhắc.” Ninh Thụy Thần ở bên cạnh khuyên nhủ: “Ta thấy cuộc sống ở thị trấn này chẳng vui chút nào. Người nơi này lúc nào cũng nhằm vào gia đình của ngươi. Tiếp tục ở lại đây cũng chỉ chịu tra tấn mà thôi. Người Nhiếp gia trấn toàn là người ngu, ngươi đi đâu cũng còn tốt hơn ở đây rất nhiều.”
Nhiếp Tiểu Lý mỉm cười xấu hổ, cũng không lên tiếng.
“Ngươi nói nhiều quá rồi đấy.” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Ninh Thụy Thần: “Không biết nói chuyện thì im miệng lại đi.”
“Ta nói gì sai sao?” Ninh Thụy Thần khó hiểu gãi đầu, sau đó nhìn Hạ Thiên: “Anh rể, rốt cuộc ta nói gì sai à?”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ừm, ngươi không phải nói bậy, mà là ngươi ngu ngốc, còn ngốc hơn cả tiểu muội chân dài. Đương nhiên, ngươi nói cái gì cũng sai cả.”
“Ngươi cũng im miệng đi.” Ninh Nhụy Nhụy sầm mặt lại, đôi chân dài nhấc lên đá Hạ Thiên một cái.
“Tiểu muội chân dài, ta đâu có nói sai.” Hạ Thiên cười nói: “Hơn nữa ta còn khen ngươi mà.”
Ninh Nhụy Nhụy nói: “Vậy ngươi bớt khen người khác thì tốt hơn. Nếu không, người khác dễ đánh ngươi lắm đấy.”
“Tiểu muội chân dài, nàng yên tâm đi, không ai đánh thắng được ta đâu.” Hạ Thiên nghiêm túc nói.
Ninh Nhụy Nhụy tức giận phản bác: “Nếu không phải nhờ thế, ngươi đã sớm bị người ta đánh chết vô số lần rồi.”
“Không thể nào.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Tiểu muội chân dài, điều này nói rõ nàng còn chưa hiểu ta quá rõ. Thật ra, chúng ta nên tiến thêm một bước giao lưu, xúc tiến tìm hiểu lẫn nhau, sau đó nàng sẽ biết…”
“Ngươi cho rằng ta nghe không hiểu ngươi nói cái gì đúng không? Ngày nào cũng chỉ biết suy nghĩ những chuyện không đứng đắn.” Hiện tại, Ninh Nhụy Nhụy đã thăm dò được đường lối của Hạ Thiên. Hắn lúc nào cũng nói đến chuyện đó một cách rất nghiêm túc, rất đương nhiên, giống như đây là một chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Hạ Thiên hơi nghi hoặc một chút, sau đó bừng tỉnh nhìn Ninh Nhụy Nhụy: ‘Tiểu muội chân dài, nàng nghĩ sai rồi. Ta nói rất nghiêm túc, nghĩ cũng rất nghiêm túc.”
“Ta mặc kệ ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy liếc hắn một cái, cũng không muốn nói thêm câu nào.
Nhiếp Tiểu Lý nhìn Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên đấu võ mồm với nhau, trong lòng dâng lên sự hâm mộ. Từ nhỏ đến lớn, nàng không có bạn. Mặc dù nàng rất xinh đẹp, nhưng bởi vì có ông cha “cực phẩm”, cộng thêm luôn có người thêm thắt lời đồn, dẫn đến không có người nào thật sự theo đuổi nàng.
Người yêu cãi nhau, dưới cái nhìn của nàng chính là tình thú khó có được. Nhưng nàng vẫn còn chưa thân thiết với Hạ Thiên, tính cách nàng cũng không phải loại người thích cãi nhau, trong lòng khó tránh khỏi có chút hơi xúc động.
“Vợ tiếp viên hàng không, hình như tâm trạng của nàng không được tốt lắm?”
Nhiếp Tiểu Lý khoát tay, mỉm cười nói: “Ta không sao. Hai ngày qua, tâm trạng của ta rất tốt. Ta rất vui khi được quen biết mọi người.”
“Vậy sau này, nàng sẽ càng ngày càng vui.” Hạ Thiên cười nói.
Ninh Nhụy Nhụy xen vào: “Cũng có thể là càng lúc càng tức giận. Hắn có cách làm cho người ta tức giận đấy. Tiểu Lý, về sau ngươi nhớ coi chừng.”
“Tiểu muội chân dài, nàng ghen thì cứ ghen, không cần thiết phải kiếm chuyện trong quan hệ giữa ta và vợ tiếp viên hàng không.” Hạ Thiên nói.
Mẹ Nhiếp Tiểu Lý đã pha trà xong, bưng đến phòng khách, đưa cho mỗi người một tách.
“Ta lười quan tâm đến ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy tiện tay cầm tách trà, nhẹ thổi một cái rồi nhấp một ngụm.
Nhiếp Tiểu Lý đột nhiên nhớ đến một việc, vội vàng nói với Ninh Nhụy Nhụy: “A, Ninh tỷ tỷ, lá trà này có vấn đề, ngươi đừng uống.”
“Lá trà có vấn đề sao?” Mẹ Nhiếp Tiểu Lý sửng sốt: “Có vấn đề gì chứ? Mẹ thấy chúng rất ngon mà. Lá trà đều do tự tay mẹ hái xuống rồi chế biến mà.”
“Vừa rồi Hạ Thiên nói với con…” Nhiếp Tiểu Lý nhớ lại lời Hạ Thiên nói trước đó: “Là vườn trà có vấn đề.”
Hạ Thiên lên tiếng: “Đúng, cho nên những lá trà này không có vấn đề, nhưng số lượng tiếp theo sẽ có vấn đề.”
“Tại sao vườn trà lại có vấn đề?” Mẹ Nhiếp Tiểu Lý cảm thấy nghi ngờ: “Vườn trà Vân Hương u cốc có người đặc biệt chăm sóc. Hơn nữa, mỗi một nhà ở thị trấn đều thay phiên nhau đi coi ngó mà.”
“Xác thực có vấn đề.” Ninh Nhụy Nhụy uống hai ngụm, cảm thấy có chút là lạ: “Hẳn là đã bị thứ gì đó ô nhiễm. Số lá trà này bị ảnh hưởng không nhiều, nhưng hương vị đã không còn như trước.”
“Thật sao?” Ninh Thụy Thần nhấp một ngụm, rồi lại một ngụm nữa, cho đến khi uống hết tách trà vẫn không nhận ra: “Tại sao ta một chút cũng không cảm nhận được?”
Hạ Thiên cười nói: ‘Bởi vì lưỡi của ngươi bị cùn, ngươi nên luyện thêm đi.”
“Lưỡi cũng có thể luyện?” Ninh Thụy Thần kinh ngạc, lập tức hỏi: “Anh rể, vậy ta phải luyện như thế nào?”
Hạ Thiên bắt đầu truyền thụ: “Ngươi ngậm một cục đá, dùng đầu lưỡi của mình để liếm, liếm cho đến khi nào nó biến thành sắt. Khi đó, lưỡi của ngươi sẽ phân biệt được khí tức cực nhỏ trong không khí.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận