Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3085: Ngu ngốc trên thế giới này nhiều lắm, trảm không hết đâu

“Lại nữa?”
Có hết hay không vậy?
Sáo lộ tương tự dùng quá nhiều lần như thế, không chê phiền sao?
Hạ Thiên có chút phiền chán, hời hợt vung tay lên dập tắt biển lửa, sau đó nói với A Cửu: “Cửu nha đầu, nàng ở đây đợi ta, ta đi giải quyết đám ngớ ngẩn này.”
Nói xong, Hạ Thiên biến mất ngay tại chỗ.
A Cửu đã sớm quen thuộc, còn ánh mắt Hồ Hóa Vũ thì lộ ra sự kinh ngạc nhưng nét mặt thủy chung vẫn rất tự nhiên.
“A, a, a…”
Rất nhanh, bên trong phạm vi ngàn mét liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Tiếp theo, có hơn mười bóng người từ trong chỗ tối bay ra, giống như chó chết bị ném xuống đấ, chồng chất thành từng đống.
“A?”
A Cửu nhìn đám người bị ném tới, phát hiện thành phần khá phức tạp, có ninja của đảo quốc, có Ảnh tử của Đường Môn, đồng thời còn có một số người nhìn không ra lai lịch.
Hồ Hóa Vũ nhìn thấy lại là một khía cạnh khác. Võ công của đám người này tuyệt đối không thấp, nhưng thiên linh cái bị một chưởng vỗ nát, nửa giây phản ứng cũng không có, cho thấy võ công của Hạ Thiên rất cao, thuộc trạng thái không phải người.
“Gần đây đã được xử lý sạch sẽ.” Hạ Thiên quay lại, ôm A Cửu, nói: “Đám ngu ngốc này cứ chạy đến quấy rầy thế giới hai người chúng ta.”
Hồ Hóa Vũ nghe xong, vô thức sờ mũi, cảm giác nhồn nhột.
“Ngươi không có ý định tìm người đứng đằng sau bọn họ, sau đó trảm thảo trừ căn sao?” A Cửu cười hỏi.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Cửu nha đầu, ngu ngốc trên thế giới này nhiều lắm, trảm không hết đâu.”
“Cũng đúng.” A Cửu nhẹ gật đầu: “Có ngươi ở đây, cho dù không biết thành ngốc cũng biến thành ngớ ngẩn.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Cửu nha đầu, nàng nói vậy là không đúng rồi, giống như ngớ ngẩn là do ta sáng tạo ra vậy.”
“Ta cũng không nói như vậy mà.” A Cửu cười một tiếng: “Ta chẳng qua chỉ cảm thấy ngươi đụng phải người ngu ngốc còn cao hơn ta gấp bội.”
“Cửu nha đầu, nàng cho rằng ta ngốc giống nàng sao? Nghe giống như nàng bao gồm luôn cả ta vậy.” Hạ Thiên bất mãn lườm A Cửu một cái, nói tiếp: “Ngớ ngẩn chính là ngớ ngẩn, giả bộ giống như người bình thường thì cũng vẫn là ngớ ngẩn mà thôi. Chẳng qua bọn họ giả bộ vô tác dụng trước mặt ta.”
“Ngươi không thể thừa nhận tính tình của ngươi rất thối sao?” A Cửu khinh thường đáp.
Hạ Thiên bỗng ôm sát A Cửu, cười nói: “Cửu nha đầu, ta phát hiện gần đây nàng hay nhằm vào ta đấy nhé. Ta nhất định phải nhanh chóng xây dựng lại tư tưởng của nàng, để nàng biết hành vi hủy đi hình ảnh của chồng là không đúng.”
“Bớt làm bộ đi.” A Cửu biết rất rõ Hạ Thiên, lập tức tránh cái ôm của hắn: “Tên lưu manh ngươi lúc nào cũng muốn tìm cơ hội chiếm tiện nghi của ta.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Nàng là vợ của ta, sao có thể bảo là chiếm tiện nghi được?”
“Đánh rắm.” A Cửu nguýt hắn một cái: “Chiếm tiện nghi là chiếm tiện nghi. Cho dù ta là vợ của ngươi, ngươi cũng không phải muốn uống sữa thì bú sữa mẹ chứ.”
“Đúng là chưa uống qua mà. Nhưng Cửu nha đầu, nếu không ta thử một chút nhé.” Hạ Thiên cười nói: “Ta có thể để nàng có…”
A Cửu thẹn quá hóa giận, đạp hắn một cước: “Ngươi im miệng cho ta.”
Hồ Hóa Vũ lúng túng đứng một bên, vô duyên vô cớ bị cho ăn cơm chó.
Thấy hai người kia tình tứ đã đủ, Hồ Hóa Vũ mới nhỏ giọng nói: “Hai vị nói chuyện xong chưa? Có thể theo ta đi được không?”
“Phải đi ngay bây giờ sao?” A Cửu trừng Hạ Thiên, để hắn yên tĩnh lại.
Hồ Hóa Vũ gật đầu: “Đúng, bây giờ chúng ta sang đó, xe cũng đã chuẩn bị xong, ở đằng trước.”
“Ngươi có đi không?” A Cửu quay lại hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhún vai: “Đi thì đi, dù sao bây giờ ta cũng chẳng có việc gì làm.”
“Vậy chúng ta đến đó xem một chút.” A Cửu cau mày, thản nhiên nói: “Vừa lúc ta cũng muốn gặp vị Cổ Thần bà bà kia. Mấy ngày nay, chỗ nào ta cũng nghe truyền thuyết về bà ta, nhưng người thật thì chưa được gặp.”
Hồ Hóa Vũ mỉm cười không nói, hiển nhiên không muốn bàn luận về Cổ Thần bà bà với người khác.
Rất nhanh, Hồ Hóa Vũ đã lái xe đến, chở Hạ Thiên và A Cửu đến đỉnh một ngọn núi gần đó.
“Hồ gia các ngươi cũng không thiếu tiền nhỉ.” A Cửu ngồi trong chiếc xe cũ kỹ, kỳ quái hỏi: “Tại sao ngươi lại lái chiếc xe đã ngừng sản xuất mấy chục năm trước?”
“Đây là phiên bản giới hạn, được vận chuyển bằng đường hàng không từ Châu u. Nãi nãi ta rất thích nó.” Hồ Hóa Vũ vừa lái xe vừa mỉm cười giải thích: “Năm đó, khi nãi nãi ta đi du học, bà ấy đã tham gia thiết kế loại xe này.”
“Ồ!” Trong nháy mắt A Cửu có cảm giác như nghe được văn học Versailles.
“Cổ tộc chúng ta quả thật rất ít khi rời khỏi Nam Cương, nhưng cũng không có nghĩa là không thể ra ngoài.” Hồ Hóa Vũ dường như đoán được A Cửu đang nghi ngờ chuyện gì, lập tức giải thích: “Phàm tộc nhân cổ tộc muốn rời khỏi Nam Cương, nhất định phải lưu lại cổ bản mệnh trong cơ thể, dùng thân phận bình thường để ra ngoài.”
“Không nhất định.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Cách đây không lâu, ta và Thanh Thanh nha đầu đã đụng phải ba tên ngu ngốc chơi cổ ở đế đô.”
“Ồ?” Hồ Hóa Vũ bỗng cau mày: “Ngươi có thể nói bọn họ ở đâu? Có đặc điểm gì không?”
Trong lòng Hạ Thiên để lộ sự không yên: “Ta chẳng quan tâm bọn họ có đặc điểm gì. Dù sao hơn phân nửa cũng đã chết, nếu không chết cũng chẳng biết đi đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận