Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2494: Chỉ có ta mới xứng với Hạ Thiên

“Thật sự là hòa thượng?” Ninh Nhụy Nhụy có chút kinh ngạc nói: “Đã xuất gia rồi mà còn làm loại chuyện này ư.”
Đa đại sư thuận miệng đáp: “Làm hòa thượng chỉ là hứng thú cá nhân của ta, đương nhiên không thể chậm trễ công việc.”
Thạch Thuần nhịn không được châm biếm một câu: “Đó chính là giả làm hòa thượng.”
“Tiểu cô nương nói cũng không sai.” Đa đại sư ra vẻ thản nhiên, chỉ cười ha ha, đối với việc bị mạo phạm hình như không để trong lòng.
Sau đó Đường Mộc đi đến trước mặt người thứ hai, đây là một người ngoại quốc ăn mặc như nhà ảo thuật, nở nụ cười như có như không.
“Vị này là Sebastian, là Bài thiên vương trong phân bộ England Bắc Thiên môn, đừng trông hắn là ảo thuật gia nhé, thật ra hắn là thầy chia bài trong sòng bạc.”
Người nước ngoài này giống như không biết tiếng Trung, cứ nhếch miệng cười cười, sau đó hành lễ kiểu Anh với mấy người Triệu Thanh Thanh.
Triệu Thanh Thanh liếc nhìn người này, lập tức không còn hứng thú.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn chằm chằm tay của người nước ngoài đó, vẻ mặt như đó điều suy nghĩ.
Tô Bối Bối rót tách cà phê cho bản thân, coi như là đang xem tiết mục truyền hình.
Trái lại là Thạch Thuần tràn đầy phấn khởi, thỉnh thoảng đi một vòng quanh hòa thượng kia, rồi lại đi một vòng quanh người nước ngoài đó, cũng không biết phát hiện cái gì mà vui vẻ vỗ tay.
“Vị đại thúc này là ai vậy, không phải là người ngươi kéo từ trên đường cho đủ quân số chứ?”
Thạch Thuần chỉ chỉ nam nhân trung niên vẻ mặt rụt rè đứng ở gần cửa ra vào, quay người hỏi Đường Mộc.
Nam nhân trung niên đó dáng dấp gầy gò, cả người không có mấy lạng thịt, thế mà lại mặc chính trang dễ dàng lộ ra vóc người, còn cố hết sức ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ vẻ tràn đầy sức sống, nhìn qua có chút giống công nhân bình thường của đảo quốc.
Đường Mộc nở nụ cười, nghiêm túc giới thiệu nói: “Vị này là Jubee, là Nhẫn thiên vương ảnh trong phân bộ đảo quốc Nam Thiên môn, cũng là Thượng Nhẫn của làng Ninja trong truyền thuyết, danh xứng với thực, hàng thật trăm phần trăm.”
“Hắn là ninja thì ngươi là quỷ lừa gạt.” Thạch Thuần nghe vậy liền không tin, bĩu môi nói: “Không phải Ninja sẽ mặc trang phục màu đen cả người sao, mang theo mặt nạ nữa, chỉ để lộ đôi mắt, ta thấy ở trên TV vậy mà.”
Nam nhân trung niên có vẻ hơi đần độn kia lúng túng nở nụ cười, dùng tiếng Trung cứng nhắc giải thích: “Bây giờ ninja không thịnh hành, trẻ con không thích mấy cái này nữa, không thể làm gì khác hơn là đi làm công ty, cho nên ta mới mặc chính trang.”
Thạch Thuần không ngờ đối phương sẽ giải thích, nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Ninja nên có dáng vẻ của Ninja, là tại hạ làm mất thể diện của Ninja, khiến cô thất vọng rồi.” Nam nhân trung niên trịnh trọng cúi người với Thạch Thuần.
Lần này đến lượt Thạch Thuần có chút ngượng ngùng, vội nói: “Ngươi không cần xin lỗi, hình như cũng không phải lỗi của ngươi.”
“Được rồi, đừng nói xin lỗi.”
Đường Mộc cũng có chút mệt tâm với nam nhân trung niên này, cuối cùng chỉ vào nữ nhân trầm mặc không nói vẫn đứng trong góc, “Cuối cùng là nàng ấy, đây chính là nhân vật quan trọng, cho nên ta để lại giới thiệu cuối cùng.”
“Kỳ thực hôm nay ta không muốn tới đâu, là nàng ép ta tới. Nàng nói phải đích thân đến coi thử nữ nhân của Hạ Thiên, bằng không thì cả đời khó mà an tâm được.”
Hắn vừa nói vậy thật sự khiến đám người Tô Bối Bối chú ý, đồng loạt nhìn về phía nữ nhân kia.
Nữ nhân này lớn lên không xinh, nhưng tuyệt đối không xấu, coi như cũng được.
Nhưng mà dáng người lại cực kỳ đẹp, gần như có thể so với Tô Bối Bối, Lam Y Nhân, Ninh Nhụy Nhụy......
“Ta là Bàng Thu Nghiên, hẳn là các ngươi cũng đã biết ta nhỉ.”
Nữ nhân kia trực tiếp báo tên họ, sau đó hết sức trịnh trọng nói: “Ta thích Hạ Thiên, hơn nữa ta cảm thấy chỉ có ta mới có thể xứng với Hạ Thiên, các ngươi chỉ là có một gương mặt đẹp mà thôi, lại không có chút nội hàm nào, còn không giúp được Hạ Thiên.”
“Cho nên, vì để Hạ Thiên có thể phát triểu lâu hơn, ta quyết định giúp hắn loại bỏ những chướng ngại vật là các ngươi, khiến hắn không còn gì ràng buộc để đi tìm đại đạo chân chính.”
Nàng ta vừa dứt lời liền khiến mấy người Tô Bối Bối nổi giận.
“Ha ha, ngươi cho rằng ngươi là ai?” Triệu Thanh Thanh nổi bão đầu tiên, chỉ vào nữ nhân này nói: “Ngươi thích sư phụ thì ta có thể hiểu được.”
“Nhưng mà ngươi cảm thấy chỉ có ngươi mới xứng với sư phụ ta, thế là sai rồi.”
“Xứng hay không ngươi nói không tính, sư phụ ta nói mới tính, mà chúng ta đã là nữ nhân của sư phụ, không tới lượt người ngoài như ngươi ở đây lắm chuyện.”
Ninh Nhụy Nhụy mặc dù không tự coi là nữ nhân của Hạ Thiên, nhưng cũng không vui nói: “Ngươi thích Hạ Thiên thì ngươi đi mà theo đuổi.”
“Chạy đến đây biểu thị công khai chủ quyền làm gì hả, ngươi tìm nhầm chỗ rồi.”
Lam Y Nhân cười ha ha: “Sức hấp dẫn của chồng ta đúng là không ai có thể ngăn cản, có điều hắn thích nữ nhân với gương mặt xinh đẹp hơn, cho nên loại người xấu xí như ngươi sẽ không lọt vào mắt hắn đâu, thích cũng đừng hòng, ta khuyên ngươi vẫn nên bỏ ý nghĩ đó đi.”
Tô Bối Bối cũng là người nóng tính, trực tiếp mắng to: “Ngươi muốn làm nữ nhân của đồ háo sắc kia vậy đi làm đi, đến nơi này của ta kiếm chuyện làm gì, thật sự cho rằng Tô Bối Bối ta hiền lành hả!”
Dương San đang muốn nói gì đó, kết quả lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Thạch Thuần vẻ mặt hưng phấn nằm ở bên cạnh hóng chuyện.
“Hôm nay ta đến đây để cảnh cáo các ngươi.” Bàng Thu Nghiên vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ vào đám người Tô Bối Bối, “Thuận tiện bắt một người về làm thí nghiệm, xem thử trên người các ngươi có cái gì để hấp dẫn Hạ Thiên, ta tuyệt không tin Hạ Thiên chỉ là loại người thiển cận như thế.”
“Không, hắn chính là loại đàn ông thiển cận thế đấy.” Một giọng nói vang lên trả lời Bàng Thu Nghiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận