Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4363: Đừng giãy dụa nữa

Nắp vừa rơi xuống, không ít người thầm thả lỏng trong lòng một hơi.
Trước đó bọn họ còn lo lắng Hạ Thiên có thể thoát khỏi trói buộc, sau đó giết bọn họ giống như giết Thông Thiên Chí Tôn.
Bây giờ thì bọn họ có thể yên tâm rồi, bởi vì cái nắp bằng thủy tinh đó chính là linh bảo chí cao mà Thần Hoàng đã từng dùng qua, trước kia cũng đã dùng nó để vây khốn Dạ Đế.
Đã hơn hai vạn năm trôi qua, Dạ Đế còn không thoát khỏi cái nắp đó, Hạ Thiên trước mắt lại càng không thể nào.
Oành.
Đúng vào lúc này, một tiếng vang trầm đục từ trong Quy Nguyên Đỉnh truyền ra.
“Hạ Thiên, đừng vùng vẫy vô ích nữa.” Mệnh Vô Thường nghe được âm thanh này, chẳng những không kinh ngạc, ngược lại còn cười nhạo: “Bây giờ ngươi mới nghĩ đến phản kháng thì đã quá muộn rồi. Không nói trước bổn tọa đã trói ngươi tầng tầng lôi võng, còn có mấy trăm phù trận kết giới mà đồng đạo ta đã đánh vào người ngươi. Chỉ riêng cái nắp này thôi, ngươi cũng đã vô lực rung chuyển rồi.”
Oành, oành.
Lại thêm hai tiếng trầm đục.
Mệnh Vô Thường nhìn thấy, cũng lười lãng phí nước bọt, quay sang nói với những người khác: “Không cần để ý đến hắn. Hắn chẳng qua chỉ vùng vẫy giãy chết mà thôi, rất nhanh sẽ không còn khí lực. Võ chưởng môn, các ngươi gia tăng hỏa lực mau chóng luyện hóa kẻ này.”
Sự thật dường như đúng với những gì Mệnh Vô Thường suy đoán. Sau khi vang lên vài tiếng trầm đục, trong đỉnh đột nhiên yên tĩnh lại.
“Như thế nào, bổn tọa nói không sai chứ.” Mệnh Vô Thường cười ha hả, biểu hiện lại càng thêm ngạo nghễ.
“Xác thực không sai.” Lúc này, bên trên vang lên một âm thanh lười biếng: “Người trong đỉnh hoàn toàn không trốn thoát được.”
Mệnh Vô Thường vốn đang cười, nghe được âm thanh này, nụ cười không khỏi đông cứng lại, cả gương mặt biến thành nửa cười nửa không cười.
“Ngươi, ngươi…”
Mệnh Vô Thường vừa quay đầu sang, đột nhiên nhìn thấy Hạ Thiên đang cười hì hì nhìn hắn, không khỏi ngạc nhiên quát lớn: “Tại sao ngươi có thể từ trong đỉnh thoát ra ngoài?”
“Ra?” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Cái gì mà ra? Ta chưa từng vào trong đó.”
“Ngươi không có vào trong?” Mệnh Vô Thường có chút kinh ngạc, lập tức quả quyết lắc đầu: “Không thể nào. Vừa rồi ngươi bị khí tức của ta bao phủ, lại bị lôi võng trói buộc, trên người còn treo mấy trăm phù trận kết giới. Đây là bổn tọa tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không có sai lầm.”
“Điều này nói rõ ngươi có thể hiến tặng con mắt của mình được rồi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Tuy nhiên, ta không rảnh ở đây nói nhảm với ngươi đâu. Lần này ngươi chết chắc rồi, ai cũng không cứu được ngươi.” Biểu hiện của Mệnh Vô Thường nghiêm túc lại, cơ thể biến thành một luồng sương mù trắng đen xen kẽ. Hắn quát lớn: “Mặc dù ta không biết ngươi dùng tà ma ngoại đạo gì từ trong đỉnh trốn thoát ra ngoài, nhưng thực lực của bổn tọa cao hơn ngươi không biết bao nhiêu cấp bậc. Nếu ngươi không chết trong đỉnh, vậy thì ngươi chết trong tay bổn tọa đi. Chỉ là tử trạng của ngươi sẽ thảm… A!”
Bành.
Lời còn chưa nói hết, trên mặt của hắn đã chịu một quyền của Hạ Thiên.
“Không thể nào?”
Trong giọng nói của Mệnh Vô Thường hiện lên sự kinh hoảng: “Ngươi có thể đánh được ta?”
Bành bành.
Trả lời hắn là hai quyền liên tiếp, mạnh và trực diện, cảm nhận nỗi đau không quá nhiều cũng không quá ít.
Không đợi hắn cảm nhận được dư vị của cơn đau, nắm đấm của Hạ Thiên giống như hạt mưa rơi xuống mặt Mệnh Vô Thường một cách dữ dội.
Mệnh Vô Thường bị đánh đến phát mộng, hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ chuyện gì xảy ra, chỉ biết nếu cứ tiếp tục bị đánh như vậy, bản thân hắn rất có khả năng thần hồn đều băng.
Vù.
Hai tay Mệnh Vô Thường kết ấn, lợi dụng kết giới thời không tiến hành đổi mình với một vật trong đỉnh.
“Lần này ngươi đánh không được ta đâu.” Mệnh Vô Thường có cơ hội thở dốc, liền trào phúng Hạ Thiên: “Cái nắp này là bí bảo của Thần Hoàng, ngươi không thể đánh tan được đâu. Muốn giết ta, ngươi còn non lắm. Mặc dù bàn đào tiên đan không thể luyện thành nhưng bổn tọa chỉ cần hấp thu quỳnh tương ngọc dịch ở đây sạch sẽ, đến lúc đó ta có thể ngược sát ngươi.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Cái lồng rách này, ta một quyền có thể đánh nát nó.”
“Vậy ngươi đánh nát cho bổn tọa xem đi.” Mệnh Vô Thường cười nhạo, lập tức giang hai tay giống như trâu uống nước, hấp thu quỳnh tương ngọc dịch trong đỉnh.
Một lát sau, hắn thật sự đã hút khô.
Bên trong đan đỉnh chỉ còn lại hắn và “Hạ Thiên” ban đầu.
Bành.
Một quyền của Hạ Thiên đánh vào bên trên cái nắp.
Két.
Cái nắp bằng thủy tinh lập tức xuất hiện khe nứt, hơn nữa còn nhanh chóng mở rộng, dường như có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.
“Hạ Thiên, ngươi cứ chờ đó cho bổn tọa. Chờ ta ra ngoài, ta chắc chắn sẽ chém ngươi thành muôn mảnh.”
Mệnh Vô Thường giật mình, ném lại một câu ác độc, sau đó khoanh chân ngồi xuống. Hắn nhất định phải tận lực tiêu hóa linh uẩn bên trong quỳnh tương ngọc dịch trước khi Hạ Thiên đánh vỡ cái nắp. Bằng không, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Ai biết được Hạ Thiên chỉ đánh một quyền rồi thu tay, mỉm cười nhìn Mệnh Vô Thường: “Này, quỷ đoản mệnh. Ngươi không muốn biết bên trong cái quả cầu kia là cái gì sao?”
Mệnh Vô Thường hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến Hạ Thiên. Hắn đương nhiên biết rõ Hạ Thiên đang đảo loạn tâm cảnh của hắn.
Oành.
Lúc này, lại một tiếng vang trầm đục truyền ra.
Mệnh Vô Thường kinh ngạc mở mắt, sau đó quay sang nhìn quái cầu mà hắn và mấy chục trưởng lão, Chí tôn ngưng kết ra. Bởi vì âm thanh là từ bên trong truyền đến.
Nếu như Hạ Thiên không có ở bên trong quả cầu bị phong ấn, thế phong ấn bên trong là cái thứ gì thế.
Trong lòng Mệnh Vô Thường dâng lên một dự cảm bất thường, luôn cảm giác tính toán của mình giống như bị lọt mất cái gì đó nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
Rốt cuộc là cái gì?
Phốc. Không đợi Mệnh Vô Thường suy nghĩ rõ ràng, bỗng dưng một luồng kiếm mang màu xanh phá vỡ quái cầu, đâm thẳng vào trái tim của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận