Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2173. Không cho hắn quấy rầy chủ nhân ngủ đông

Chỉ sau vài giây, cả khuôn mặt của nam nhân mặc áo đen sưng như đầu heo, răng cũng đã rơi sạch toàn bộ, cả người vô cùng thê thảm. Tô Diệp nhìn thấy toàn bộ, trong lòng hiện lên sự nghi ngờ, làm sao tiền bối Hợp Thể kỳ còn không chịu đựng được bằng mình chứ, tốt xấu trước đây lần thứ nhất hắn đánh nhau với Hạ Thiên, một trận đó hắn đã chiếm thượng phong, nếu như không phải do Hạ Thiên hèn hạ sử dụng châm pháp thì hắn thật sự có thể treo Hạ Thiên lên đánh một trận.
“Sao lại cảm thấy vị tiền bối này yếu hơn rất nhiều so với trước chứ?” Tô Diệp có trăm mối nghi ngờ: “Hay là Hạ Thiên trở nên mạnh mẽ hơn? Chuyện này không thể nào, tu vi của hắn vẫn không thay đổi, không khác lắm so với ta.”
Hạ Thiên lại đánh thêm mấy quyền, cảm thấy không có ý nghĩa, lúc này mới hậm hực thu tay lại, ném nam tử mặc áo choàng đen như bùn nhão xuống đất.
“Hắn đã chết rồi ư?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
“Không chết, đã để hắn chạy rồi.” Hạ Thiên có chút khó chịu nói.
“Có ý gì?” Ninh Nhụy Nhụy không nhịn được sửng sốt, hỏi: “Không phải hắn còn đang ở chỗ này sao?”
“Cơ thể ở đây nhưng nguyên thần đã chạy trốn.” Hạ Thiên kiểm tra khắp nơi, truy tìm nguyên thần của nam nhân mặc áo choàng đen: “Chắc là núp ở chỗ nào đó, chuẩn bị đánh lén bất cứ lúc nào.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng nhìn xung quanh theo, xem có thể tìm ra tai hoạ ngầm hay không.
“Chắc ở bên kia.” Bỗng nhiên Tô Diệp đưa tay chỉ hướng bức tường đang hiện ra ánh sáng vàng: “Trốn ở vách tường đó, muốn bắt hắn ra, đoán chừng ngươi phải đánh vỡ tường, nhưng bức tường này rất cứng, có vô số tầng pháp trận bảo vệ, quả đấm của ngươi căn bản không dùng được. Đáng lẽ ngươi và ta lại thêm vị tiền bối kia, dốc sức hành động thì còn có một khả năng, bây giờ thì hoàn toàn là không thể.”
“Đánh sụp một bức tường mà thôi.” Hạ Thiên tương đối khinh thường nói với Tô Diệp: “Các ngươi không được, không có nghĩa là ta không được, ta muốn phá bỏ nó thì chỉ cần một quyền là được rồi.”
Tô Diệp cười một tiếng, nhìn Hạ Thiên: “Hạ Thiên, ngươi thật sự mạnh hơn ngoài ý muốn của ta, nhưng có nhiều thứ không thể dùng nắm đấm để đánh vỡ. Ở tu tiên giới, chỉ tu thể thuật mà không tu pháp thuật, điều ấy chỉ là kiến thức cơ bản mà thôi, chỉ xứng trông coi sơn môn cho những đại năng ở Tiên Giới.”
“Ta nhớ Lăng Linh đó đã từng nói, không nên đụng bậy những thứ kia.” Ninh Nhụy Nhụy có chút bận tâm nói: “Bức tường kia hẳn là đồ vật đặc biệt của nàng.”
“Phía sau cửa chính là cơ duyên to lớn.” Hai mắt Tô Diệp híp lại, toàn bộ lộ ra khí tức âm trầm: “Hạ Thiên, bây giờ chính là cơ hội. Ngươi và ta liên kết, trực tiếp đánh chết nguyên thần của hắn đang ở bên trong vách tường. Một nguyên thần của tu sĩ Hợp Thể kỳ mà nổ tung thì tăng thêm lực lượng cho chúng ta, hẳn đã đủ để đánh vỡ bức tường này. Đến lúc đó, chân nguyên bên trong, ngươi một nửa ta một nửa, sao nào?”
“Vẫn là câu nói kia, không có hứng thú.” Hạ Thiên không để ý, mặc cho Tô Diệp khuyên nhủ, nhất định không theo ý định của hắn: “Ta chỉ cần mang tên ngu ngốc kia ra, để cho cơ thể hắn bị tiêu diệt là được rồi. Chân nguyên, cơ duyên gì đó, tất cả ta đều không có hứng thú. Muốn tu hành, tự ta đi tìm mấy người vợ là được rồi, tại sao phải lãng phí thời gian ở loại việc làm nhàm chán này.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe câu này thì không khỏi âm thầm chửi bậy, ngươi tìm vợ tu hành mới là chuyện nhàm chán đó, hơn nữa còn rất bỉ ổi.
“Ta mang tên đần kia ra trước rồi nói sau.” Nói xong, Hạ Thiên lách mình đi tới trước mặt bức tường kia, đưa tay sờ bức tường.
“Hả?” Hắn phát hiện đằng sau vách tường này như có đồ vật gì ăn ý với hắn, loại cảm giác này cực kỳ kỳ diệu, trước kia khi hắn lần đầu gặp Liễu Mộng cũng có loại cảm giác này. Bởi vì Liễu Mộng là Băng Hỏa linh thể, cho nên lúc song tu sẽ giúp hắn tăng trưởng tương đối nhanh, chẳng lẽ sau mặt tường này cũng có người nắm giữ Băng Hỏa linh thể?
“Quan tâm sau mặt tường có gì làm gì, đầu tiên mang nguyên thần của tên ngu ngốc kia ra đã.” Hạ Thiên suy nghĩ một chút, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Tiếp tục phá hủy bức tường này.”
Ong!
Lúc này, bỗng nhiên vách tường phát ra một âm thanh rung động.
Tô Diệp nghe thấy âm thanh này thì sắc mặt không khỏi có thay đổi lớn, ngẩn người, sau đó xoay người chạy.
“Tiểu muội chân dài, lát nữa cô ôm chặt ta.” Hạ Thiên cũng nghiêm túc, lập tức lùi ra phía sau mấy bước, đưa tay ôm Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy thấy Hạ Thiên nghiêm túc thì hỏi: “Sao vậy?”
“Tên ngu ngốc kia tự bạo ở trong tường.” Hạ Thiên thuận miệng giải thích: “Ở lại thì nhất định sẽ có mấy luồng sóng xung kích, tu vi bây giờ của cô còn chưa cao, có thể sẽ không chịu được. Nhưng ôm ta thì sẽ không sao.”
Quả nhiên sau hai ba giây im lặng dài đằng đẵng trôi qua, bỗng nhiên bức tường kia tuôn ra ánh sáng vàng chói mắt, từng cái từng cái tập hợp lại thành sóng xung kích cực lớn.
Ninh Nhụy Nhụy cũng nhận ra, trước đó ở tầng trên, nàng nhìn thấy mấy ánh sáng màu vàng xông thẳng lên trời chính là thứ trước mắt.
Ánh sáng vàng còn chưa đến, người và vật trong không gian đã bị chấn động đến mức phân tán bốn phía. Cho dù Ninh Nhụy Nhụy ôm Hạ Thiên nhưng vẫn thấy sức đẩy của thứ cường đại vô song, giống như đánh quả bóng gôn, đánh bọn hắn bay ra ngoài.
Sau vài giây đồng hồ thì ánh sáng vàng đã biến mất. Không gian của tầng dưới cùng đã không có một ai. Tiểu cô nương mặc váy hoa rách từ trong vách tường đi ra, nhíu lông mày thanh chữ bát, tự lẩm bẩm: “Tên ngu ngốc kia vẫn đụng phải vách tường, phải nghĩ biện pháp thay đổi vị trí một chút, nếu không thì tiểu tử này nhất định sẽ lại tìm tới, không thể để cho hắn quấy rầy chủ nhân ngủ đông.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận