Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2302. Mượn dao giết người

"Cửu nha đầu, muốn xử tên đần này không?" Hạ Thiên nhìn về phía A Cửu, thuận miệng hỏi.
A Cửu khoát tay áo một cái: "Thôi, để hắn cút đi là được."
“Ờ." Hạ Thiên gật gù, nhấc Ứng Văn Sơn theo ra khỏi phòng.
Sau khoảng năm phút, Hạ Thiên cười hì hì trở về, nhảy lên giường liền ôm chặt A Cửu.
"Chàng vứt hắn đi đâu vậy?" A Cửu thuận miệng hỏi một câu.
Hạ Thiên cười hì hì: "Nói chung là rất xa, sau này hắn cũng không thể ra ngoài làm phiền chúng ta."
"Có ý gì, chàng giết hắn rồi sao?" A Cửu khó hiểu hỏi.
"Không." Hạ Thiên lắc đầu, "Cửu nha đầu nàng chưa bảo ta giết hắn, ta chắc chắn sẽ không giết hắn, từ trước đến giờ ta luôn nghe lời vợ mình."
A Cửu nghi ngờ nhìn Hạ Thiên, chỉ là cũng không có suy nghĩ nhiều, mặc dù Hạ Thiên đánh người không chớp mắt, nhưng vế sau lại rất chân thành, chí ít nàng từng thấy Hạ Thiên giận Y Tiểu m, nhưng mà cho tới nay chưa từng thấy hắn từ chối Y Tiểu m.
"Cửu nha đầu, đừng lãng phí thời gian, chúng ta ngủ thôi." Hạ Thiên vội vã nói.
"Ngủ cái đầu chàng... A!" Giọng nói của A Cửu lộ ra sự bất đắc dĩ và hưng phấn: "Chàng chớ làm loạn."
Nhìn sắc trời bên ngoài, dường như chưa đến đêm.
Mà thôi kệ, Hạ Thiên xưa nay sẽ không bận tâm đến điều này, chuyện vui đương nhiên phải tranh thủ mọi lúc.
...
Tân Cảng, ở một dinh thự nào đó.
"Rốt cuộc là có chuyện gì!" Ứng Hiểu Nguyệt lửa giận ngập trời, đánh một chưởng nghiền nát cái bàn trước mặt.
Ở trước mặt nàng, có một thanh niên bị trói gô và đang quỳ ở đấy, thình lình lại chính là Ứng Văn Sơn vừa mới quấy rầy Hạ Thiên và A Cửu.
"Không có chuyện gì cả, chỉ là nhất thời sơ suất, bị người ta lừa." Ứng Văn Sơn nhìn thấy tỷ tỷ của mình vẫn còn có chút sợ hãi, chỉ là trên mặt lại cực kì xem thường.
"Nhất thời sơ suất? Còn bị lừa?" Ứng Hiểu Nguyệt không nhịn được cười khan hai tiếng, chỉ vào Ứng Văn Sơn rồi nói: "Thực sự là nói khoác không biết ngượng, ngươi có biết hắn là ai không, ngươi lại dám đi khiêu khích hắn?"
"Khiêu khích một tiểu tốt vô danh mà thôi?" Ứng Văn Sơn khinh thường lắc đầu, "Ta là đi tìm A Cửu, chỉ cần bắt A Cửu, thế thì không phải lo Y Tiểu Âm không nghe lời ta."
"Bốp!"
Ứng Hiểu Nguyệt tát một cái, trực tiếp tát cho Ứng Văn Sơn lộn hai vòng trong không trung, lại nặng nề té xuống đất.
"Ngươi dám đánh ta?" Tay chân của Ứng Văn Sơn bị trói, không cách nào lau máu đang chảy trên khóe miệng, chỉ là ánh mắt vô cùng oán giận.
"Không đánh chết ngươi là tốt lắm rồi." Ứng Hiểu Nguyệt thật sự là có phần tức giận khó nguôi, "Ngươi có biết, tên sát tinh kia kể cả ta cũng không dám tùy tiện trêu chọc, coi như muốn trêu chọc cũng không dám đối mặt chính diện, ta vất vả lắm mới vỗ về hắn, để hắn tạm thời đứng ở phe chúng ta, còn ngươi thì lại trực tiếp đi trêu chọc hắn, còn nhòm ngó đến vợ của hắn, mẹ nó, ngươi muốn chết thì cũng đừng kéo ta theo!"
Lần này, Ứng Văn Sơn hơi bối rối, mặc dù hắn không ưa người tỷ tỷ này cho lắm, nhưng lại biết rất rõ địa vị của nàng trong


Thiên Cung


, coi như thập đại gia tộc của kinh đô liên thủ với nhau, cũng không thấy nàng có phản ứng gì, sao giờ lại kinh hoảng đến vậy: "Tên Hạ Thiên đó rốt cuộc có lai lịch gì?"
"Giờ mới chịu hỏi, không thấy quá muộn rồi sao?" Ứng Hiểu Nguyệt lạnh giọng nói.
Ứng Văn Sơn sững sờ nói: "Ta trở về nước còn chưa tới ba ngày, vừa xuống máy bay liền giúp ngươi giải quyết vấn đề, ngươi không cân nhắc công lao của ta, thì cũng phải cân nhắc hảo tâm này của ta chứ."
"Hảo tâm cái rắm." Ứng Hiểu Nguyệt không vui nói: "Ngươi chỉ là tranh công mà thôi. Kế hoạch đối phó với đảo Sương Nguyệt lần này là tâm huyết mà ta trù tính nhiều năm, ta tuyệt đối không cho phép bất kì ai phá hoại, dù là ngươi cũng không được!"
Ứng Văn Sơn bất mãn nói: "Ta chính là thành viên của tổng bộ


Thiên Cung


,


Nam Thiên Môn


của ngươi còn không quản ta được, ngươi mau thả ta ra."
"Về chuyện này thì ngươi đừng có hòng." Ứng Hiểu Nguyệt khoanh tay: "Điều kiện mà Hạ Thiên thả ngươi về đây chính là... Để ngươi từ giờ trở đi đừng xuất hiện ở trước mắt hắn nữa."
"Có ý gì?" Ứng Văn Sơn nhướng mày một cái, "Ngươi muốn mượn cớ để giết ta, sau đó độc chiếm gia sản ư? Ngươi cảm thấy cha sẽ cho phép sao, ta chính là con nối dõi duy nhất trong nhà."
"Giết ngươi?" Ứng Hiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, "Ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Ta sẽ phế bỏ căn cốt của ngươi, phong ấn khí hải của ngươi, đuổi ngươi về chỗ cha mẹ ngươi, sau này ngươi cứ kết hôn sinh con, hưởng thụ tuổi già với bọn họ nhé."
"Ngươi dám!" Ứng Văn Sơn trợn mắt lên, vùng vẫy muốn xông thẳng tới Ứng Hiểu Nguyệt, nhưng đáng tiếc mới đứng dậy đã bị một cước đạp lăn.
Ứng Hiểu Nguyệt đạp một cước vào đầu Ứng Văn Sơn, lấy một bao kim châm ra, đâm từng châm vào các nơi đại huyệt trên người hắn: "Đây là trừng trị dành cho ngươi, ta đã đạt được sự đồng ý của cung chủ, coi như cha mẹ phản ứng, cũng vô dụng."
"Ứng Hiểu Nguyệt, ngươi đây là đang mượn cớ để mưu sát đệ đệ ruột, tranh đoạt gia... Phốc!" Lời còn chưa nói hết, Ứng Văn Sơn liền phun ra một ngụm máu tươi, cả người trong nháy mắt khô héo, trong đôi mắt cũng đã mất đi thần thái khinh thường người khác trước đó.
Ứng Hiểu Nguyệt không chút chần chừ nào, mỗi một châm đều vững như Thái Sơn, sau khi đâm xong mười mấy cây ngân châm, mới thản nhiên nói: "Ngươi sai là sai ở chỗ không nên trêu chọc Hạ Thiên, phạm vào điểm ấy, ai cũng không bảo vệ ngươi được."
"Hắn, hắn là ai?" Sắc mặt của Ứng Văn Sơn đờ đẫn, khóe miệng không ngừng chảy nước miếng.
"Ngươi không cần biết." Ứng Hiểu Nguyệt giơ tay kêu hai tôi tớ đến, phân phó nói: "Hai người các ngươi dùng máy bay tư nhân đưa thiếu gia về nhà, đi ngay bây giờ."
Hai tên tôi tớ gật gù, tiến lên nâng Ứng Văn Sơn đang xụi lơ dậy, trực tiếp lôi đi.
"Hạ Thiên ơi Hạ Thiên à, ngươi đây là đang cố ý cảnh cáo ta phải không?" Ứng Hiểu Nguyệt cắn chặt răng ngà, lạnh lùng nói: "Đợi tiêu diệt xong đảo Sương Nguyệt, ta nhất định phải giết ngươi, nếu không thì sớm muộn ngươi cũng sẽ trở thành chướng ngại vật của Thiên Cung bọn ta."
Chỉ là, Ứng Hiểu Nguyệt còn có một vấn đề vẫn chưa nghĩ thông, đó chính là tại sao Hạ Thiên có thể tìm thấy nàng. Đây là cứ điểm thứ hai trong nước của nàng, chưa từng bại lộ, trừ bản thân nàng ra thì hầu như không ai biết.
"Lẽ nào phe mình có kẻ phản bội? Hay là nói, Hạ Thiên có năng lực tình báo bí mật nào đó?" Ứng Hiểu Nguyệt thật sự là nghĩ không thông, dứt khoát trước hết không nghĩ nữa, chờ giải quyết vấn đề âm Y môn xong rồi xử lý sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận