Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3060: Đừng cản trở chúng ta liếc mắt đưa tình

“Rõ!”
Mãng Lực Sĩ nghe được mệnh lệnh của lão bà, cũng không đoái hoài đến đầu óc còn đang choáng váng, lại nện xuống A Cửu.
Đáng tiếc, A Cửu đã được Hạ Thiên bổ túc nhiều lần, sớm học trộm được một số chiêu thức, hiện tại vừa lúc có thể dùng đến.
Thế là, Mãng Lực Sĩ trước mặt mọi người biểu diễn hành hung mình, đánh cho mặt mũi bầm dập, đầu rơi máu chảy, một chút cũng không lười biếng.
“Thiếu gia, A Mãng bị gì thế nhỉ? “Dù sao lão bà cũng vẫn quan tâm con của mình, vội cầu xin nam nhân mặc áo xanh lục giúp đỡ: “Ngài mau giúp nó một chút, nếu không, không biết nó sẽ tự đánh mình thành cái dạng gì nữa.”
Nam nhân mặc áo xanh lục lạnh lùng nhìn A Cửu: “Cô nương là thần tiên phương nào, nếu ngươi cảm thấy không thích hợp, cũng không cần thiết phải ra tay nặng như vậy.”
“Ánh mắt của ngươi có vấn đề à?” A Cửu nói: “Ta vẫn luôn đứng ở đây, chưa từng ra tay. Là đứa con trai nửa đường nhận được của ngươi tự mình đánh mình.”
“Ngươi cho rằng bổn thiếu gia là kẻ ngu sao?” Nam nhân mặc áo xanh lục lạnh giọng quát A Cửu: “Mãng ca nói thế nào cũng là người của ta, ngươi thật sự cho rằng bổn thiếu gia là giấy sao?”
A Cửu lơ đễnh nói: ‘Ngươi là giấy hay là bùn dán, điều này chẳng liên quan đến ta. Tóm lại, bổn cô nương không muốn nhìn thấy các ngươi, mau cút đi.”
“Vị cô nương này, ngươi có biết mình đã không còn sống được nữa không?” Nam nhân mặc áo xanh lục nghe A Cửu nói, không khỏi bật lại: “Ta không thích côn trùng, gần đây cũng chỉ có phòng trúc của các ngươi không bị cổ trùng quấy rầy. Cho nên, chỉ cần ngươi nhường lại phòng cho ta, ta có thể không so đo ngươi bất kính, lại còn cho ngươi một viên tiên đan cứu mạng ngươi, như thế nào?”
A Cửu khịt mũi coi thường mấy lời nói này. Mặc dù nàng học y không tinh, không thể so được với Hạ Thiên và Y Tiểu m, nhưng đối với người bình thường cũng được xem là danh y.
“Ngươi không tin?” Nam nhân mặc áo xanh lục cười lạnh: “Ngươi không ngại xốc tay áo lên một chút, xem dưới da cổ tay trái có phải nổi gân xanh, có dấu vết giống như muỗi cắn, màu sắc rất sáng hay không? Ngươi đã trúng độc Thanh Dạ đom đóm. Trên thế giới này cũng chỉ có tiên đan Dược Vương Cốc ta mới có thể giải. Cho nên, mọi người không ngại kết giao bằng hữu, như thế nào?”
“Không cần đâu.” A Cửu nhìn cổ tay của mình, quả thật có vết tích màu xanh nhạt, nhưng nàng cũng không để trong lòng. Trong phòng còn có nữ thần y, hơn nữa còn có tên biến thái Hạ Thiên, nàng làm sao mà chết được.
“Biết rõ mình sắp chết, lại còn dám từ chối bổn thiếu gia, ngươi đúng là có cá tính.” Nam nhân mặc áo xanh lục cười nhạo, hơi khinh bỉ nói:” Tiếc cho mỹ mạo của ngươi, còn có tuổi trẻ nữa.”
“Ngươi mới chết đấy.” Không đợi A Cửu phản kích, một âm thanh lười biếng vang lên, khó chịu nói: “Nếu ngươi muốn giữ mạng, ngươi mau cút ra xa, sau đó tìm hố phân nhảy vào, ở ba bốn ngày là có thể nhặt về được cái mạng.”
A Cửu nghe được giọng nói này liền xoay người lại, giật mình kêu lên: “Ngươi đến từ lúc nào thế?”
“Cửu nha đầu, ngươi đúng là ngốc, ta đến hơn nửa ngày rồi.” Hạ Thiên mỉm cười, đưa tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của A Cửu: “Ta còn nói chuyện một hồi với vợ Y Y trong phòng.”
A Cửu kinh ngạc hỏi: “Không phải nửa tháng sau ngươi mới đến sao?”
“Bọn họ nói nửa tháng thì liên quan gì đến ta.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Tại sao ta lại phải nghe bọn họ? Ta nhớ mọi người nên đến đây.”
A Cửu rất nhanh không quan tâm chuyện này nữa: “Được rồi, tên biến thái ngươi trước giờ cũng không phải loại người đi theo đường người khác vạch sẵn.”
“Hai vị hình như cho rằng đây là chỗ không người.” Nam nhâm mặc áo xanh lục thật sự nổi giận. Cho đến bây giờ, hắn ta chưa từng bị người ta coi thường như thế: “Ngươi cho rằng Tả mỗ ta là người dễ tính à?”
“Ngươi là người như thế nào thì có liên quan gì đến ta?” Hạ Thiên khó chịu nói: “Ta cho các ngươi một phút, lập tức biến cho ta, đừng ở đây ảnh hưởng ta và Cửu nha đầu liếc mắt đưa tình.”
A Cửu nói: “Ngươi đang dùng từ gì vậy?”
“Ngươi nghe hiểu là được.” Hạ Thiên cười nói.
“Các ngươi không nhìn ta, chính là không nhìn Ta giả Nam Cương, cũng không nhìn Vô Lượng Cung Dược Vương Cốc.” Nam nhân mặc áo xanh lục chậm rãi đứng dậy, quần áo không gió nhưng lại lung lay, ngược lại cũng có chút khí thế. Khi đưa tay lên, mấy luồng ngân mang lóe lên rồi biến mất.
“Dám dùng châm trước mặt ta? Ngươi đúng là không sợ chết.” Hạ Thiên khinh thường nói, hời hợt phất tay lên, mấy cây ngân châm bị bắn ngược trở về.
Nam nhân mặc áo xanh lục hoàn toàn không nghĩ đến ngân châm lại bị bắn theo đường cũ trở về, trực tiếp trúng chiêu. Cũng may trên người hắn ta có giải dược, cũng không tạo thành bất kỳ tổn thương gì, chỉ là lửa giận càng thêm thịnh.
“Nhìn xem rốt cuộc là ai chết.” Nam nhân mặc áo xanh lục hất lão bà trong người ra, hai tay phồng lên dẫn ra một luồng gió lạ thổi về phía Hạ Thiên.
Trong gió tràn ngập hương vị kỳ lạ, vô cùng mỏng manh, yếu ớt tản ra.
“Chút bản lãnh này mà cũng dám gọi là Dược Vương?” Hạ Thiên nhếch miệng, vô cùng thất vọng: “Nào có thuốc, chỉ có một ít phấn, chi bằng gọi ngươi là Phấn Vương thì tốt hơn. Tuy nhiên, Phấn Vương không thích hợp với ngươi, gọi ngươi Phấn Nương thì thích hợp hơn.”
“Ha ha, chỉ biết tranh đua miệng lưỡi.” Nam nhân mặc áo xanh hừ lạnh, chỉ vào Hạ Thiên: “Các ngươi đã trúng độc dược độc môn Tả gia ta, Phấn Mộng Trần. Chưa đầy ba giây, da trên người ngươi sẽ vỡ ra, máu bên trong cơ thể sẽ dần dần ngưng kết, vỡ thành bột phấn. Đến lúc đó, ngươi sẽ trải qua vô số sự đau đớn khó tả, cuối cùng tuyệt vọng chết đi.”
Quả nhiên, vừa dứt lời, lập tức có người phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“A!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận