Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4053: Ta muốn mỗi người các ngươi hai mươi năm tuổi thọ

“Như Yên, nàng im đi.”
Nam nhân mặc âu phục khẽ quát, sau đó nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Thật ngại quá, vợ của ta chỉ thuận miệng trút bực vài câu, ngươi xem như không nghe thấy nhé.”
Nhiếp Tiểu Lý không khỏi khó hiểu. Hai người này không hề cảnh giác gì cả, bọn họ tưởng rằng bọn họ đến đây để du lịch sao.
Nơi này là nơi quan trọng nhất của bí cảnh Thiên Cung, Cực Tiên Mộ trong truyền thuyết, nơi bế sinh tử quan của Phù Diêu Tiên Tử vạn năm trước. Đừng nói nơi này còn có Ma tộc tồn tại, thái độ của nữ nhân kia khinh thường như thế, chỉ sợ không có quả ngon để ăn.
“Ngươi là do ai phái đến?”
Tiêu Như Yên một chút cũng không thu liễm, ngược lại còn bất thiện nhìn chằm chằm Nhiếp Tiểu Lý: “Có phải ngươi cũng muốn lấy bảo tàng linh uẩn bên trong Cực Tiên Mộ hay không?”
Nhiếp Tiểu Lý thản nhiên nói: ‘Ta là do ai phái đến, muốn làm cái gì cũng chẳng liên quan gì đến ngươi.”
“Hừ, ta chẳng cần biết ngươi là ai, tốt nhất ngươi nên rời đi ngay bây giờ.”
Tiêu Như Yên lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhiếp Tiểu Lý: “Tất cả mọi thứ nơi này đều thuộc về Tiêu gia chúng ta, ai cũng đừng hòng đoạt.”
Nhiếp Tiểu Lý lười nói nhảm với nữ nhân kia, quay người băng qua bọn họ, tiếp tục tiến về phía trước.
“Ngươi dừng lại.”
Tiêu Như Yên không khỏi tức giận, nghiêng người ngăn cản Nhiếp Tiểu Lý: “Hôm nay, nếu ngươi không xưng tên ra, ta sẽ không cho ngươi đi.”
Nam nhân mặc âu phục kéo Tiêu Như Yên một cái, nhắc nhở: “Như Yên, việc cấp bách bây giờ là nghĩ cách qua sông, đừng gây chuyện nữa.”
“Hừ, chàng làm bộ cái gì.”
Giữa hai hàng lông mày Tiêu Như Yên hiện lên sự khinh thường: “Vừa rồi, khi chàng nhìn thấy nữ nhân này đến, hai con mắt chỉ hận không thể trừng ra ngoài. Ta không phải đang giúp chàng hỏi một chút sao? Nói không chừng chàng có thể dính chút tiện nghi đấy.”
Nhiếp Tiểu Lý tức giận nói: “Vị nữ sĩ này, mời ngươi tôn trọng người khác một chút.”
“Có gì mà không tôn trọng?”
Tiêu Như Yên cười to: “Tu vi của ngươi không cao, hơn phân nửa chỉ là con tôm nhỏ do một thế gia tu tiên nào đó phái đến. Ngươi chấp nhận nguy hiểm đến tính mạng để đến đây, còn không phải là vì linh khí sao? Với tu vi của ngươi, cho dù cả một tòa linh sơn khí hải, ngươi cũng không hấp thu được bao nhiêu. Chi bằng ngươi làm bé cho chồng ta đi, ta sẽ cho ngươi linh… A!”
Bốp.
Nhiếp Tiểu Lý vung tay tát đến, tát bay nữ nhân kia ra ngoài.
“Như Yên.”
Nam nhân mặc âu phục giật mình kêu lên, vội vàng xông đến đỡ vợ của mình dậy.
“Ngươi dám đánh ta?”
Tiêu Như Yên giận tím mặt, đột nhiên dậm chân một cái, trong chớp mắt vọt đến trước mặt Nhiếp Tiểu Lý, đưa tay chụp vào mặt của nàng.
Bành.
Một bóng người lao đến, một cước đạp bay nữ nhân kia rơi xuống sông.
Tiếp theo, một âm thanh lười biếng vang lên: “Ngươi dám ra tay với Tiểu Lý Ngư của ta, muốn chết đúng không?”
“A, Hạ, Hạ Thiên?”
Nhiếp Tiểu Lý nhìn thấy người đến, ánh mắt sáng lên, lộ ra vẻ kích động.
“Tiểu Lý Ngư, nàng không sao chứ?”
Hạ Thiên tiến lên ôm Nhiếp Tiểu Lý vào lòng, bàn tay bắt đầu không thành thật.
Mặt Nhiếp Tiểu Lý ửng đỏ, có chút không quen: “Này, ngươi, ngươi đừng như vậy.”
“Dám đánh vợ của ta, tiểu tử, ta lấy mạng của ngươi.”
Nam nhân mặc âu phục thấy vợ của mình rơi xuống sông, cũng không vội vã đi cứu, ngược lại bóp quyền phóng đến Hạ Thiên.
“Ngươi cũng xuống đó luôn đi.”
Hạ Thiên chẳng muốn để ý đến người này, nhấc chân đạp bay hắn ta xuống sông.
Người này rơi xuống sông, cùng với vợ của mình, nhanh chóng bị dòng sông nuốt chửng, một chút bọt nước cũng không văng lên.
“Nước sông này hình như không ổn.”
Lại có một bóng người rơi xuống trước mặt Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý, nhìn chằm chằm con sông kia.
Nhiếp Tiểu Lý thấy có người đến, lại càng xấu hổ, đành phải nói với Hạ Thiên: “Có, có người ở đây.”
“Không cần sợ.”
Hạ Thiên cười nói: ‘Nàng ấy tên Tô Vô Song, cũng là vợ của ta. Nàng có thể gọi nàng ấy là An Tâm tỷ tỷ, ừm, là dì, hoặc là…”
“Hoặc cái đầu chàng đấy.”
Tô Vô Song tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nắm lấy cổ tay trắng nõn của Nhiếp Tiểu Lý, nhẹ nhàng kéo một cái, giải cứu nàng khỏi ngực Hạ Thiên.
Mặt Nhiếp Tiểu Lý đỏ bừng, không ngừng chỉnh lại quần áo của mình. Chưa đến nửa phút ngắn ngủi, người nàng gần như dính “độc thủ” của Hạ Thiên.
“Cảm ơn.”
Nhiếp Tiểu Lý gật đầu với Tô Vô Song.
Tô Vô Song thản nhiên nói: “Ta tên Tô Vô Song, còn được gọi là An Tâm, về phần ngươi thích gọi thế nào thì gọi, tùy ngươi.”
“Vậy ta sẽ gọi ngươi là An Tâm tỷ tỷ.”
Nhiếp Tiểu Lý rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, cười nói: “Ta tên Nhiếp Tiểu Lý, thật ra thời gian ta quen Hạ Thiên cũng không dài…”
“Không cần nói đâu.”
Tô Vô Song khoát tay, ra vẻ người từng trải: “Quen nhau như thế nào, quen nhau bao lâu, tất cả đều không quan trọng. Chỉ cần bị tên lưu manh này nhìn trúng, trên cơ bản hoàn toàn không thoát được.”
Nhiếp Tiểu Lý mỉm cười xấu hổ, nhất thời không biết nói cái gì.
Lúc này, trên bờ sông vang lên một tiếng quát: “Này, ba người các ngươi có ý gì thế? Tại sao lại làm hỏng chuyện làm ăn của ta?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ai làm hỏng chuyện làm ăn của ngươi?”
“Hai người kia rõ ràng muốn qua sông?”
Người chèo thuyền xuất hiện, chống cây chèo thuyền xuống đất, quát ba người Hạ Thiên: “Đây không phải là việc kinh doanh của ta sao? Ngươi ném bọn họ xuống sông, ta còn kiếm chỗ tốt của bọn họ như thế nào?”
“Đó là chuyện của ngươi.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Liên quan gì đến ta.”
Tô Vô Song ngược lại nghe được tin tức hữu dụng bên trong: ‘Vừa lúc chúng ta cũng muốn qua sông, ngươi ra giá đi.”
Thuyền phu cười hắc hắc: “Ta đưa các ngươi qua sông, các ngươi lấy được chỗ tốt bên trong quan thất, nhất định phải chia cho ta phân nửa.”
Tô Vô Song hỏi: ‘Vậy nếu chúng ta không lấy được chỗ tốt thì sao?”
“Vậy mỗi người sẽ để lại cho ta hai mươi năm tuổi thọ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận