Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1859. Lại nhìn thấy hết

“Bối nha đầu, não ta rất bình thường.” Hạ Thiên cười hì hì: “Nếu như anh ngươi kết hôn mà ngươi vẫn chưa trở lại, vậy khẳng định là đầu óc ngươi không bình thường.”
“Ngươi, ngươi thế mà thực sự chỉ vì một nguyên nhân như vậy?” Tô Bối Bối tức giận thở hổn hển: “Ngươi cái tên biến thái chết tiệt, đại lưu manh, bệnh tâm thần, ngươi...”
Tô Bối Bối không có tiếp tục mắng được nữa, vì Hạ Thiên đã trực tiếp cúp điện thoại.
“A a a... Người bệnh thần kinh đó lại còn dám chủ động cúp điện thoại của ta, ta sẽ không quay về, sẽ không quay về!” Tô Bối Bối rất tức giận, nhưng, nàng lại phát hiện, cho dù biết rõ đây là kế hoạch của Hạ Thiên, nàng vẫn phải trở về Giang Hải.
Dù sao, anh hai kết hôn, nàng là em gái còn ở bên ngoài chơi, thật sự là không thể nào nói nổi.
Hơn nữa, ban đầu nàng cũng dự định qua một thời gian ngắn nữa sẽ trở về, dù sao cho tới bây giờ nàng vẫn không trốn khỏi được Hạ Thiên.
Nhưng nghĩ tới Hạ Thiên vì thế mà tìm chị dâu cho nàng, Tô Bối Bối thấy rất muốn đánh Hạ Thiên một trận, đúng là người bị bệnh thần kinh!
“A, ta nhất định phải chém chết tên đại lưu manh kia, không để hắn chạm vào ta!” Tô Bối Bối đang thề thốt một mình.
Thành phố Giang Hải, trong phòng khách sạn.
“Vợ Y Y, thời gian không còn sớm, nếu không thì chúng ta ngủ trước đi?” Hạ Thiên nhìn Y Tiểu m, nói rất chân thành.
“Ta trở về phòng của ta, ngươi đi tìm Lam Y Nhân đi.” Y Tiểu Âm hừ nhẹ một tiếng, tiếp theo vào phòng đóng cửa lại.
Không bao lâu, Y Tiểu Âm đã nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, đồng thời không nghe tiếng hô hấp và tim đập của người khác, trong lòng không khỏi thầm mắng, tên khốn kia quả nhiên là một buổi tối không có nữ nhân là không được, thật sự đi tìm Lam Y Nhân.
Y Tiểu Âm ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng thở hắt ra, đối với nàng mà nói, Hạ Thiên rời đi, một phần nàng có thể thả lỏng một chút, nhưng ở một mặt khác, trong lòng nàng vẫn có loại cảm giác không thoải mái lắm.
Y Tiểu Âm lắc đầu, hất văng những suy nghĩ kia ra khỏi đầu, nàng tự nói với mình ở trong lòng, vốn nàng không cần phải trông cậy vào nam nhân đó, nàng vẫn cho rằng hắn không thật sự yêu nàng, vì từ đầu đến cuối hắn cũng chỉ quan tâm đến thân thể của nàng mà thôi, không phải sao, bây giờ nàng không thỏa mãn nhu cầu kia của hắn, quả nhiên hắn đã chạy đi.
Một cảm giác uể oải truyền tới, đó là một loại mệt mỏi không thể nói ra được, cơ thể và tâm lý, dường như rất mỏi mệt, mà căn bản đối với nàng không phải cảm thấy mệt trên thân thể.
“Được rồi, tắm một cái.” Y Tiểu Âm đi vào trong phòng tắm, bắt đầu mở nước, chờ trong bồn tắm ngập nước nóng, nàng ngâm toàn bộ thân thể của mình vào.
Y Tiểu Âm trong bồn tắm nằm khoảng chừng nửa tiếng, nàng định buông thả suy nghĩ của mình, không thèm nghĩ đến những thứ ngổn ngang kia nữa, nhưng, cuối cùng nàng phát hiện, bản thân vẫn không làm được.
Thật ra nhiều khi, Y Tiểu Âm cảm thấy có thể mình quá làm khó mình, nàng thậm chí cảm thấy nàng cái gì cũng không cần quan tâm, điều đó nhất định sẽ làm bản thân nhẹ nhõm rất nhiều, nhưng nàng rất nhanh đã biết, nếu như nàng bỏ mặc tất cả mọi chuyện, nàng sẽ có cảm giác tội lỗi, mà cái loại cảm giác kia, sẽ làm nàng càng thêm khó chịu, theo lý thuyết, thật ra nàng vẫn sẽ không thoải mái như cũ.
Đó là bản tính của nàng, nàng không cách nào thay đổi, cho nên, nàng chỉ có thể đối mặt toàn bộ những việc đó.
Từ trong bồn tắm đứng lên, vận chuyển chân khí, nước trên người trong nháy mắt biến mất toàn bộ, nhẹ tay vung lên, khăn tắm bay tới, quấn trên người nàng, sau đó, Y Tiểu Âm đã mở cửa đi ra ngoài.
Y Tiểu Âm trực tiếp đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống, trên bàn có máy tính, nàng bật máy tính lên, bắt đầu tra tìm một vài thứ trên mạng, mặc dù Hạ Thiên nói để cho Bé Ngoan gì đó đang điều tra, nhưng nàng vẫn không thể chậm như vậy, cho nên nàng nghĩ mình cũng nên điều tra thêm tài liệu.
Huống chi, Y Tiểu Âm cảm thấy, có nhiều thứ, chưa chắc Bé Ngoan gì đó tinh tường như nàng, dù sao, nàng là bác sĩ, mà Bé Ngoan kia chắc chắn không phải bác sĩ.
Y Tiểu Âm dùng rất nhiều từ mấu chốt khác nhau bắt đầu tra tìm ở trên mạng, trong đó không ít là thuật ngữ của bác sĩ, nàng định tìm được một vài tài liệu liên quan tới Nghịch Thiên Tám Châm, nhưng tìm kiếm tới một tiếng, vẫn không có thu hoạch gì.
Đột nhiên, Y Tiểu Âm cảm thấy có cái gì đó không đúng, cơ thể đột nhiên căng ra, bỗng nhiên quay người, sau đó, nàng đã nhẹ nhàng thở ra, đồng thời có chút tức giận: “Ngươi trở về từ bao giờ vậy?”
Trong phòng có người, đương nhiên không phải ai khác, chính là Hạ Thiên.
“Vợ Y Y, ta không có đi.” Hạ Thiên ra vẻ vô tội, ánh mắt lại rơi vào trên người Y Tiểu m, có chút không nỡ mà dời mắt, dù sao, bây giờ Y Tiểu Âm chỉ bọc cái khăn tắm, nhìn hết sức gợi cảm mê người.
“Không có khả năng, lúc trước ta nghe rõ, căn bản trong phòng không có người!” Y Tiểu Âm có chút tức giận, nàng luôn cảm thấy Hạ Thiên là vụng trộm trở về, sau đó cố ý nhìn lén nàng.
“Vợ Y Y, do công lực của nàng không đủ, không tin bây giờ nàng nghe thử, nàng có thể nghe được trong phòng có ai không?” Hạ Thiên vẫn cảm thấy mình rất vô tội: “Trước đó nàng ở phòng tắm ngâm trong bồn tắm, sau đó lại tới nơi này dùng máy tính, ta vẫn luôn biết.”
Y Tiểu Âm nhắm mắt lại, phát hiện mình thật sự không nghe được, mà nàng rốt cuộc đã hiểu, Hạ Thiên thật sự không có đi.
Vậy chẳng phải điều đấy có ý nghĩa là, tên khốn này đã nhìn chằm chằm nàng một giờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận