Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2308. Có bao nhiêu người gọi ra hết đi

Ngoại ô kinh đô, ở một biệt thự xa hoa nào đó.
Ở đây cũng rất bừa bộn, có thể thấy lúc trước nhất định đã xảy ra vụ nổ khốc liệt, đâu đâu cũng có gạch nát tường vỡ, tan tành hoa lá, còn có một hai bóng người bị đè dưới tường vỡ.
“Cái quái gì vậy, có chuyện gì thế này?” Ứng Văn Sơn nằm ở bên trong phế tích, sắc mặt nóng nảy quát người đàn ông áo da: “Ngươi từ đâu mời tên tâm thần này tới vậy, một lời không hợp liền nổ bom?”
Tần Khí Tật buồn rầu xoa xoa mi tâm: “Tìm ra từ trong một bệnh viện tâm thần, bởi vì hắn có thiên phú cực cao về bom và cải tạo thân thể, cho nên thu nhận hắn vào Thiên Cung. Vấn đề về tinh thần của hắn vốn dĩ đã dùng thuốc của Thiên Cung để ổn định, không ngờ là hôm nay lại đột nhiên phát tác.”
“Mẹ nó, là tên tâm thần thật à?” Ứng Văn Sơn thầm mắng một tiếng xúi quẩy, sau đó nói: “Hắn với tên Hạ Thiên kia rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì, sao lại kích động như thế?”
Tần Khí Tật trực tiếp lắc đầu: “Không rõ nữa, chỉ nghe nói hắn họ Lý, rất có thể có chút quan hệ với Lý gia trong quá khứ, cho nên mới hận Hạ Thiên đến thấu xương, khiến bệnh cũ của hắn trực tiếp tái phát.”
“Hắn hẳn là đi tìm Hạ Thiên rồi thì phải?” Con ngươi của Ứng Văn Sơn đảo một vòng, do dự hỏi.
“Chắc là vậy.” Tần Khí Tật hơi lo lắng, “Ứng thiếu gia, chi bằng chúng ta rời đi trước đã, nói không chừng Hạ Thiên sẽ tìm tới nơi này.”
“Tốt nhất là hắn thật đi tìm đến đây, cũng đỡ tốn thời gian ta đi tìm hắn.” Ứng Văn Sơn thản nhiên nói: “Trước hết kiểm kê nhân số, xem có kẻ xui xẻo nào đi đời không.”
“Không cần kiểm, đã chết hai người, nhưng đều là người mới, thực lực không cao. Còn mất tích một người.” Tần Khí Tật cũng cảm thấy xuất quân bất lợi, thương lượng chuyện lớn còn chưa bắt đầu, bản thân liền bị nổ tan tành, mẹ nó, đây rốt cuộc là chuyện gì.
Ứng Văn Sơn tiếp lời hỏi: “Ai mất tích?”
“m Thập Cửu, trước kia là người thuộc chi nhánh nước ngoài của âm Y môn, mười năm trước bị Thiên Cung hợp nhất.” Tần Khí Tật chậm rãi nói: “Y thuật của hắn cũng không tệ lắm, hơn nữa tương đối am hiểu về tổng bộ âm Y môn, có tác dụng lớn đối với kế hoạch tiến vào đảo Sương Nguyệt sau này của chúng ta.”
“Mất tích thì mất tích thôi, cũng không phải là nhân vật quan trọng gì, mua chuộc thêm một người thuộc âm Y môn từ chỗ của tỷ tỷ ta là được.” Ứng Văn Sơn kinh hoảng không thôi, nhìn Tần Khí Tật, không nhịn được lại hỏi: “Những người còn lại đều có thể tin được chứ, tuyệt đối đừng xuất hiện thêm tên tâm thần nào nữa.”
“Sẽ không, những người còn lại đều là người mà Thiên Cung chúng ta bồi dưỡng từ nhỏ.” Tần Khí Tật vỗ vỗ bộ ngực, ra vẻ cam đoan, “Tuyệt đối sẽ không có vấn đề, chỉ là kế hoạch tiếp theo...”
Ứng Văn Sơn cắn răng một cái, lạnh giọng nói: “Kế hoạch vẫn như cũ. Muốn làm việc lớn nhất định phải thử thực lực của bọn hắn trước đã, cứ dùng Hạ Thiên mài dao rồi tính sau, sẵn tiện bồi dưỡng sự ăn ý giữa bọn hắn.”
“Không cần bồi dưỡng, ngày hôm nay bọn đần các ngươi đều phải chết.” Lúc này, một âm thanh xa lạ đột nhiên vang lên.
Tần Khí Tật nghe được âm thanh này, trong lòng rùng mình, trong nháy mắt lùi lại mấy chục mét, đồng thời cảnh giác xung quanh, để những người khác chuẩn bị tinh thần, làm ra tư thế phòng ngự.
“Hừ, Hạ Thiên, là ngươi?” Ứng Văn Sơn nghe giọng nói này tương đối quen tai, dù sao ngày hôm nay mới bị chủ nhân của giọng nói này đánh cho một trận, lưu lại ấn tượng cực sâu cho hắn.
“Các ngươi chỉ có nhiêu đây người thôi sao?” Sau khi Hạ Thiên lộ thân hình, tiện tay ném người đàn ông lưng gù và âm Thập Cửu xuống đất, ngắm nhìn bốn phía: “Đừng núp nữa, đều ra đây đi, còn có trợ thủ gì cứ kêu hết một lượt ra đây, ta chẳng muốn đi tìm từng tên một nữa, ngày hôm nay giải quyết bọn đần các ngươi một thể luôn.”
Ứng Văn Sơn xùy cười một tiếng, hơi khinh bỉ nói: “Quả nhiên vẫn không coi ai ra gì, Hạ Thiên, ngươi sẽ không cảm thấy mình vô địch thiên hạ thật rồi đấy chứ?”
“Không cần cảm thấy, ta chính là vô địch thiên hạ.” Vẻ mặt của Hạ Thiên đầy tự tin, “Bọn đần các ngươi không phải muốn giết ta sao, hiện tại ta đến đây rồi, các ngươi còn không mau động thủ, ta đang chờ trở về để bồi tiếp Thanh Thanh nha đầu và Cửu nha đầu.”
“Hạ Thiên, ngươi quả thực ngông cuồng không có điểm dừng.” Ứng Văn Sơn đích thật sắp nổi điên, quát Tần Khí Tật: “Để bọn họ chuẩn bị động thủ, làm thịt cái tên gia hỏa ngông cuồng tự đại này ngay bây giờ!”
“À, đúng rồi, các ngươi chỉ có ba phút.” Hạ Thiên tựa hồ nhớ tới chuyện gì, thuận miệng nhắc nhở một câu.
“3 phút?” Ứng Văn Sơn ngẩn người, “Có ý gì?”
Hạ Thiên đưa tay chỉ người đàn ông lưng gù đang quỳ gối cách hắn không xa, lười biếng nói: “Bom trong cơ thể đồ đần này còn 3 phút nữa thì sẽ nổ.”
“Hắn muốn nổ thì nổ, có liên quan đếch gì đến bọn ta.” Ứng Văn Sơn khó hiểu mắng chửi: “Đúng là khó hiểu.”
“Năng lực phân tích của đồ đần ngươi đúng là kém.” Hạ Thiên cũng không hề úp mở gì, “Nội trong 3 phút, các ngươi không để cho ta hài lòng, thì các ngươi đều sẽ bị đồ đần này nổ chết.”
“Để ngươi hài lòng?” Ứng Văn Sơn hừ lạnh nói: “Mẹ nó, ta để ngươi chết!” Tiếng nói vừa dứt, cả người liền hóa thành một cái bóng đánh úp về phía Hạ Thiên.
Những cái bóng này giống như có sinh mệnh, cấp tốc lan tràn trên mặt đất và giữa không trung, đan xen với bóng đêm dày đặc, hóa thành quái thú to lớn.
“Hạ Thiên, ngươi tính sai, bây giờ là buổi tối.” Giọng nói của Ứng Văn Sơn truyền ra từ trong quái vật bóng tối to lớn, “Thiên Cung bọn ta có vô số thủ đoạn thần kì, nếu đã cải tạo thân thể của con người, thì đồng thời cũng có thể kích phát dị năng của người đó. Vạn Ảnh Phệ của ta chính là dị năng có thể điều động cái bóng, bóng đêm càng dày, uy lực sẽ càng mạnh. Không cần người khác giúp, ta cũng có thể giết ngươi.”
Người chung quanh nhìn thấy quái vật bóng tối khổng lồ đó, mỗi người đều bị kinh sợ, đích thật không ngờ rằng Ứng Văn Sơn lại có năng lực kinh khủng đến thế.
“Vị Ứng thiếu gia này ít nhất có thực lực của cấp bậc Thiên Vương, phải không?”
“Hắn không phải là Thiên Tướng mới được bình chọn vào năm ngoái sao? Lẽ nào hắn che giấu thực lực?”
“Tên Hạ Thiên đó tuyệt đối chết chắc, một quyền của Thiên Vương, Thái Sơn cũng phải vỡ.”
“Cũng chưa hẳn, Hạ Thiên đã đánh ngất Đa đại sư chỉ bằng một quyền, thực lực không thể coi thường.”
“Bây giờ là buổi tối, là sân nhà của Ứng đại thiếu, Hạ Thiên tuyệt đối sẽ bị oanh sát thành cặn bã.”
“Chưa kể còn có chúng ta, chờ xíu nữa tìm cơ hội bồi thêm hai đao, không tin không giết được hắn!”
Âm Thập Cửu cũng âm thầm hoảng sợ, xem tình hình thì hiện giờ Hạ Thiên sắp ngỏm tại đây rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận