Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2602: Muốn

“Đồ vớ vẩn từ đâu tới, dám đến đây làm loạn à!” Trịnh Hữu Công nghe có người chĩa mỏ vào, nghĩ cũng chưa nghĩ đã mở miệng quở trách.
Hạ Thiên bỗng dưng xuất hiện bên người Tô Bối Bối, rất tự nhiên chìa tay ra ôm eo nàng, vẻ mặt không vui nói với Trịnh Hữu Công: “Bây giờ công ty chính là của riêng Bối nha đầu, nàng ấy nói gì thì chính là thế đó, ai dám đối nghịch Bối nha đầu đều sẽ bị sa thải, một người cũng không cần.”
“Ngươi tưởng ngươi là ai hả!” Trịnh Hữu Công liếc nhìn Hạ Thiên, phát hiện hắn có dung mạo bình thường, quần áo cũng không có chỗ nào đặc biệt, lập tức gầm lên: “Ngươi có tư cách gì mà nói linh tinh ở đây.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Bối nha đầu, tên đần này vậy mà không biết ta.”
“Hai mươi năm rồi ngươi chưa từng chính thức lộ diện ở công ty, ai có thể nhớ được ngươi?” Tô Bối Bối không vui nói.
Nghe Tô Bối Bối nói vậy, Trịnh Hữu Công bỗng dưng trừng to mắt, biểu cảm khó tin chỉ tay vào Hạ Thiên, bị dọa tới mức nói lắp: “Ngươi, ngươi, ngươi… Ngươi là Hạ, Hạ tiên sinh?”
“Xem ra cũng không phải không biết tý gì.” Tô Bối Bối vừa cười vừa nói.
Trịnh Hữu Công ngơ ngác một lúc, sau đó ánh mắt bỗng dưng sáng lên, nói với Hạ Thiên: “Hạ tiên sinh, ngươi có thể xuất hiện thật là tốt.”
“Bây giờ ta xin tố cáo Tô Bối Bối, gần đây biểu hiện của nàng hoàn toàn không đủ tư cách, không những sa thải vô lý, còn không người loại bỏ công thần của Kiều tổng và Diệp tổng, rõ ràng tâm địa bất lương, mưu đồ bất chính.”
Hạ Thiên nhìn người này giống như nhìn kẻ ngốc: “Não ngươi đâu có bệnh gì đâu, sao có thể nói ra lời thoại ngu ngốc như thế?”
“Hạ tiên sinh, lẽ nào ngươi không lo lắng nàng ta sẽ bịa đặt vớ vẩn, rồi biến tập đoàn Thần Y thành sự nghiệp của riêng nàng ta sao?” Trịnh Hữu Công nghi ngờ hỏi.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Nếu như Bối nha đầu muốn thế, thì công ty này trực tiếp đưa cho nàng ấy điều hành.”
Tô Bối Bối hờ hững nói: “Ta không thèm đâu.”
“Hạ tiên sinh, mười mấy năm ngươi không đến công ty, chắc chắn không biết rõ tình hình của công ty, cũng không biết doanh thu mỗi năm của công ty khổng lồ cỡ nào…” Trịnh Hữu Công đơ một lúc rồi tiếp tục nhắc nhở cho Hạ Thiên: “Tô Bối Bối rõ ràng muốn nhắm chặt công ty trong tay mình, sau đó bòn rút lợi nhuận to lớn đó, nàng ta mới là con mọt to nhất của công ty.”
“Công ty có thể kiếm được bao nhiêu tiền ta không muốn biết, cũng không có hứng thú biết nó.” Hạ Thiên bĩu môi, “Nhưng Bối nha đầu là vợ ta, lời nói của nàng ấy chính là của ta, nàng nói xử lý ra sao thì là thế đó, đủ rõ ràng chưa.”
Trịnh Hữu Công lập tức á khẩu.
“Này, Hạ Thiên chết bầm, ta chưa phải vợ ngươi đâu, đừng nói linh tinh.”
Tô Bối Bối thuận miệng phủi sạch quan hệ, “Không thì ngươi vẫn nên để Lam Y Nhân đến quản lý công ty đi, suy cho cùng bây giờ nàng ta mới là nữ nhân thân mật nhất với ngươi.”
“Vợ Tiểu Y Y đã nói ngươi quản lý rất tốt, vậy thì để ngươi làm đi.” Hạ Thiên cười hì hì, “Nếu như ngươi cảm thấy mệt, có thể nghỉ ngơi chốc lát, đến lúc đó ta sẽ mát xa mỗi ngày cho ngươi, để ngươi vui vẻ.”
Tô Bối Bối tưởng tượng ra hình ảnh đó lập tức có phấn chấn: “Ta cảm thấy ta vẫn làm được, mát xa gì đó miễn đi.”
“Hạ tiên sinh, ta cảm thấy…. Á!” Trịnh Hữu Công không cam tâm, còn muốn tiếp tục đề nghị với Hạ Thiên, kết quả Hạ Thiên lười nghe, tiện tay ném hắn ra ngoài.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Bối nha đầu, đồ đần kiểu này ngươi cứ thẳng tay ném ra ngoài là được, không cần nói nhiều với hắn.”
“Có gì phải từ từ nói, đây là công ty, đừng độc ác như thế.” Tô Bối Bối nói xong liền gọi điện thoại, thông báo cho bảo vệ qua đây dẫn Trịnh Hữu Công đi.
Hạ Thiên ôm lấy Tô Bối Bối, cười hì hì nói: “Ngày mai ta đi núi Chung Nam, Bối nha đầu, không phải ngươi thích đi du lịch đó đây sao, có muốn đi cùng ta không.”
“Thôi đi.” Tô Bối Bối lắc đầu từ chối: “Gần đây công ty xử lý không ít người, có thể sẽ có chút láo nháo, ta phải ở lại ổn định công ty, không rảnh rong chơi với ngươi.”
Hạ Thiên thấy Tô Bối Bối đúng là không có suy nghĩ đi ra ngoài chơi, sau khi đùa giỡn một hồi phát hiện nàng vẫn chuyên tâm làm việc, cũng không làm phiền nàng nữa, bóng dáng lóe lên liền rời đi.
……
Một bên khác, Lam Y Nhân làm xong tất cả công việc không khỏi xoay cổ, có chút cảm khái nói một câu: “Làm việc không dễ dàng mà, có điều tại sao cảm thấy vững vàng hơn trước nhỉ.”
“Đó là vì nàng có một người chồng tốt.” Hạ Thiên bỗng dưng xuất hiện bên cạnh Lam Y Nhân, một phát ôm lấy nàng.
“A, chồng, sao chàng lại tập kích như thế, dọa chết người ta rồi.” Lam Y Nhân lộ vẻ kinh ngạc, có điều vẫn giơ tay đánh yêu hắn.
Hạ Thiên cười hì hì: “Cái này không phải bỗng dưng tập kích, mà là bất ngờ, có vui hay không?”
“Được rồi.” Lam Y Nhân vừa cười vừa lắc đầu, thưởng cho Hạ Thiên một nụ hôn, “Đây là phần thưởng của chàng.”
Hạ Thiên lắc đầu: “Chưa đủ.”
“Thế chàng muốn gì.” Ánh mắt Lam Y Nhân óng ánh sóng nước, vẻ mặt e ấp nói.
Hạ Thiên không thèm suy nghĩ liền nói: “Muốn.”
Thế là lược bỏ mười nghìn chữ miêu tả chuyện gì phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận