Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3872: Ngươi và Hạ Thiên không có cái kia sao?

Ninh Nhụy Nhụy vừa bước ra khỏi phòng, đi chưa được hai bước đã nghe sau lưng vang lên một giọng nói: “Ngươi tìm ta?”
Bành.
Ninh Nhụy Nhụy không chút nghĩ ngợi, vặn người một cước đá bay.
“Đá mạnh như vậy, ngươi muốn đánh chết ta sao?”
Tô Mộng Lệ dễ dàng ngăn lại đôi chân thon dài của Ninh Nhụy Nhụy, thậm chí còn sờ soạng hai lần: “Chân của ngươi vừa dài vừa trắng lại trơn nữa.”
“Buông ra.”
Ninh Nhụy Nhụy hung hăng trừng mắt nhìn Tô Mộng Lệ.
Tô Mộng Lệ thả lỏng chân Ninh Nhụy Nhụy ra: “Chân của ngươi hoàn mỹ như vậy, khó trách Hạ Thiên lại thích ngươi như thế. Tuy nhiên, vì sao hắn lại gọi ngươi là tiểu muội chân dài? Chẳng lẽ còn có người chân vừa dài lại đẹp hơn ngươi?”
“Liên quan gì đến ngươi?”
Ninh Nhụy Nhụy bất mãn trả lời một câu, sau đó duỗi tay ra: “Mau trả đồ lại cho ta. Nếu không, đừng trách ta không khách sáo.”
“Đồ gì?”
Ánh mắt Tô Mộng Lệ hiện lên sự mờ mịt.
Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Mộng Lệ: “Ngươi bớt giả ngu ở đây đi. Ta không thấy mảnh vỡ kia đâu cả.”
“Không thấy? Tại sao lại không thấy?”
Biểu hiện của Tô Mộng Lệ còn khẩn trương hơn cả Ninh Nhụy Nhụy: “Vật kia rất quan trọng. Nếu bị người hữu tâm lợi dụng, chúng ta sẽ nghênh đón tai họa ngập đầu.”
Ninh Nhụy Nhụy cẩn thận quan sát biểu hiện của Tô Mộng Lệ, gằn từng chữ như cũ: “Đừng giả bộ nữa, mau trả lại đồ cho ta.”
“Ngươi hoài nghi ta lấy của ngươi?”
Tô Mộng Lệ vẫn ngẩn người: “Tại sao ta lại phải làm như thế? Ngươi coi ta là loại người nào chứ?”
“Vừa rồi trong phòng, ngoại trừ ngươi thì cũng chỉ có ta.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng không tùy tiện tin tưởng Tô Mộng Lệ: “Bây giờ ta không thấy đồ của ta, nếu không phải ngươi thì còn ai?”
Tô Mộng Lệ bỗng nhiên mỉm cười: “Ai nói trong phòng chỉ có ta và ngươi?”
“Sao?”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi nghi hoặc, nhớ lại tình huống trong phòng. Chẳng lẽ còn có người thứ ba?
Tuy nhiên, rất nhanh nàng đã bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Mộng Lệ: “Không đúng, khi đó chỉ có hai chúng ta, ngươi đừng hòng lừa ta.”
“Thần trí của ngươi đúng là không đủ linh mẫn.”
Tô Mộng Lệ cười khẽ, lộ ra biểu hiện ý vị thâm trường: “Ta phát hiện nhưng ngươi lại không phát hiện. Ngươi và Hạ Thiên không có cái kia sao?”
Ninh Nhụy Nhụy không hề có chút do dự, móc ra Lưu Vân Thiết Nhận: “Ngươi cho rằng ta không biết hiệu ứng đèn than sao? Ngươi muốn dùng thủ đoạn này làm dao động ý chí của ta? Ngươi cho rằng mấy năm qua ta ăn không ngồi rồi à?”
Khi nàng nói những lời này, giọng điệu lộ ra một sự kiên định không thay đổi.
Tô Mộng Lệ sửng sốt một hai giây, ánh mắt yên lặng nhìn Ninh Nhụy Nhụy, tràn đầy cảm xúc không thể nói nên lời. Một lúc lâu sau nàng mới lên tiếng: “Cũng đúng, ngươi là thần thoại của giới thể thao mà. Nếu ý chí không kiên định, năm đó ngươi cũng không đoạt nhiều giải quán quân đến như thế.”
Ninh Nhụy Nhụy thờ ơ với những lời nói này, vẫn nhìn chằm chằm đối phương như cũ, chờ câu trả lời thuyết phục của Tô Mộng Lệ.
“Tuy nhiên, ngươi làm vận động viên của mình tốt biết bao nhiêu, tại sao lại phải làm tu tiên giả chứ?”
Tô Mộng Lệ nhịn không được lắc đầu thở dài, vừa cười vừa trêu chọc: “Ngươi quen biết tên đại sắc lang Hạ Thiên, bây giờ xem như…”
“Đủ rồi.”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh giọng cảnh cáo: “Ta không hứng thú nghe ngươi nói nhảm, mau trả đồ cho ta.”
Nụ cười trên gương mặt Tô Mộng Lệ dần dần thu lại: “Đồ không có ở chỗ của ta, ta cũng không lấy trộm của ngươi thứ gì. Loại hành vi đó, ta khinh thường.”
“Thật không phải ngươi?”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy biểu hiện vô cùng kiên định của Tô Mộng Lệ, xác thực không hề giống như nói láo. Nhưng nếu không phải nàng ấy thì sẽ là ai?
Chẳng lẽ trong phòng còn có người khác?
Nhưng nàng chỉ do dự một chút, sau đó một lần nữa nhìn Tô Mộng Lệ: “Ta tin vào phán đoán của mình, tuyệt đối là ngươi.”
“Vậy ngươi không ngại lục soát một chút xem trên người ta có hay không?”
Tô Mộng Lệ cười lạnh, giang rộng hai tay, tư thái không hề phòng bị.
Ninh Nhụy Nhụy cũng không lục soát. Đồ bị lấy mất, người đầu tiên hoài nghi chính là Tô Mộng Lệ. Điều này rất bình thường.
Nhưng chỉ vì hoài nghi mà lục soát người Tô Mộng Lệ, điều này trái với chuẩn tắc làm người của nàng.
“Thật không phải ngươi?”
Ninh Nhụy Nhụy hỏi lại lần cuối: “Tốt nhất ngươi nên nói thật, nếu không, về sau chứng minh là do ngươi làm, ta sẽ trực tiếp giết ngươi.”
Tô Mộng Lệ thản nhiên nói: “Ta đã nói rồi, ta khinh thường làm mấy chuyện đó.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng không còn tỏ thái độ với Tô Mộng Lệ, chỉ hỏi thêm một câu: “Vừa rồi ngươi nói trong phòng còn có một người cũng là thật?”
“Xem như là thật.”
Tô Mộng Lệ giải thích một chút, thấy ánh mắt Ninh Nhụy Nhụy không đúng, vì thế liền bổ sung một câu: “Ta chỉ cảm nhận được một khí tức xa lạ, rồi rất nhanh liền biến mất không thấy đâu. Ban đầu, ta tưởng nó chỉ là ảo giác. Nếu ngươi đã tìm, điều này nói rõ lúc đó có người.”
Ninh Nhụy Nhụy không biết có nên tin tưởng lời nói của Tô Mộng Lệ hay không, bởi vì lúc đó nàng xác thực không cảm nhận được bất kỳ điều gì khác thường.
“Tiểu muội chân dài, nàng không cần suy nghĩ nhiều.”
Lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên: “Không phải nàng ấy trộm đâu, mà lúc đó cũng không có ai ở đó.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe được âm thanh, lập tức quay đầu lại, quả nhiên là Hạ Thiên.
“Tại sao ngươi… vật kia đâu?”
Ninh Nhụy Nhụy đang định hỏi tại sao ngươi lại ở đây, nhưng lời đến khóe miệng đã sửa lại: “Chẳng lẽ là do ngươi lấy?”
Hạ Thiên lắc đầu: “Cũng không phải ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận