Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2237. Ngươi chỉ là một kẻ ích kỷ mà thôi

“Ngươi có phải là thiên hạ đệ nhất soái ca hay không thì có thể tạm thời gác sang một bên." Đôi mắt to tròn của Tửu Nhi liếc xéo một cái, có hơi chút ghét bỏ nói: “Nhưng chắc chắn ngươi là thiên hạ đệ nhất cuồng tự luyến."
Hạ Thiên không cho là đúng: “Ta tự tin về mình."
“Đại bại hoại, chẳng lẽ ngươi không biết tự tin quá mức sẽ thành tự đại sao?” Tửu Nhi nhíu nhíu cái mũi phê bình một câu.
“Người không có thực lực mới gọi là tự đại." Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta là thiên hạ đệ nhất cao thủ, tự đại gì đó căn bản không hề tồn tại."
Tửu Nhi cho rằng vừa rồi đã là đỉnh cao tự luyến của Hạ Thiên rồi, kết quả là nàng đã sai, sự tự luyến của tên đại bại hoại này căn bản là không có hạn mức cao nhất.
Sau đó hai người rơi vào trạng thái trầm mặc kì lạ.
Tửu Nhi dường như có gì đó muốn nói với Hạ Thiên, nhưng mà nàng không biết nên mở miệng như thế nào, thế là đành phải làm ra bộ mặt muốn nói nhưng lại thôi để cho Hạ Thiên nhìn thấy, sau đó chủ động hỏi thăm nàng.
Có điều Hạ Thiên lại không đi theo kịch bản của nàng, lúc này hắn còn đang tự hỏi Ninh Nhụy Nhụy tìm mình là có chuyện gì, hay là hắn bay thẳng đến thành phố Quế, tạo bất ngờ cho nàng ấy và vợ Tiểu Y Y.
Hai người đều có tâm tư riêng, cùng nhau ăn bữa sáng thoạt nhìn rất thịnh soạn nhưng lại cực kì tẻ nhạt vô vị.
“Nè, đại bại hoại, cái tên Tiêu tiên sinh kia đã chết thật sao?” Đợi đến khi cả hai ăn sáng gần xong thì Tửu Nhi không nhịn được hỏi thăm vấn đề mình đang quan tâm.
Hạ Thiên gật đầu: “Chết rồi, không còn sót lại chút gì."
“Ách......" Tửu Nhi dừng lại hai ba giây, lại hỏi, “Mẹ của ta cũng chết rồi sao?”
“Nữ nhân xấu xí kia và một bà lão còn chưa chết, cả hai đều bị người của Thiên Đạo Tổ bắt đi." Hạ Thiên nói không chút để ý: “Bây giờ, Thanh Thanh nha đầu đang tra hỏi bọn họ."
Tửu Nhi ngồi thẳng lưng, nhìn Hạ Thiên một cách chân thành tha thiết: “Ta có thể đi thăm nàng ta một chút không?”
“Muốn thì đi thôi." Hạ Thiên không để bụng chuyện này, “Nàng ta còn chưa trả lời vấn đề lần trước, vừa vặn lần này bắt nàng ta nói cặn kẽ chi tiết mọi chuyện."
“Đại bại hoại, chẳng lẽ chúng ta không cần hỏi ý kiến của dì nhỏ Thanh Thanh sao?” Tửu Nhi lo lắng sẽ làm phiền đến công việc của Triệu Thanh Thanh, mặc dù nàng biết vị dì nhỏ mới này rất nghe lời Hạ Thiên, nhưng dính đến chính sự, vẫn nên đi theo trình tự một chút.
Hạ Thiên lười trả lời vấn đề này, lập tức mang tiểu nha đầu này đến trụ sở huấn luyện của Thiên Đạo Tổ.
Mặc dù nói là trụ sở huấn luyện, thật ra nơi đây là một căn Tứ Hợp Viện rất đặc sắc, từ kiến trúc cho tới kết cấu đều có nét riêng biệt, không giống với Tứ Hợp Viện thông thường, trông nó càng giống như là một tòa kiến trúc kiểu cổ xưa hơn.
Ở Kinh thành tấc đất tấc vàng mà lại có thể sử dụng một vùng đất rộng lớn để xây một tòa Tứ Hợp Viện đặc biệt như vậy, không thể không nói là một đại kiệt tác.
Chủ nhân của tòa nhà này chính là Tống Ngọc Mị, từ trước đến nay nàng vẫn luôn thích đồ vật cổ đại, chỉ là Tứ Hợp Viện hiện tại lại không phù hợp thẩm mỹ của nàng, thế là Tống Ngọc Mị tự tay thiết kế căn tiểu viện này, dùng để làm nơi tụ tập các thành viên của Thiên Đạo Tổ.
Đương nhiên, các thành viên Thiên Đạo tổ khi đó chính là những cô vợ của Hạ Thiên.
Hiện giờ toà Tứ Hợp Viện này được coi là văn phòng cho các thành viên nòng cốt của Thiên Đạo tổ, với tư cách là trưởng nhóm đương nhiệm, lúc này Triệu Thanh Thanh đang có mặt ở bên trong, thẩm vấn nữ nhân tên thật là Đàm Thục Nhã nhưng lại nói mình họ Tiêu.
“Ta khuyên các ngươi mau thả ta ra, nếu không đợi đến khi Tiêu tiên sinh tìm tới nơi này, tất cả các ngươi sẽ phải chết!” Khuôn mặt của Đàm Thục Nhã có chút tái nhợt, nhưng thần sắc lại tương đối phấn khích, không biết là do bị đau quá nhiều hay vì diễn xuất quá đạt.
Triệu Thanh Thanh hơi nhíu mày, có chút đồng tình nhìn nữ nhân này: “Ta đã nói với ngươi gần mười lần rồi, vị Tiêu tiên sinh kia đã chết rồi, hơn nữa là chết đến mức không thể chết thêm lần nữa."
“Ha ha, các ngươi không hiểu Tiêu tiên sinh cho nên không biết sự lợi hại của hắn, hắn chắc chắn không thể nào chết được!” Đàm Thục Nhã lạnh lùng cười một tiếng, mỉa mai: “Các ngươi sẽ không bao giờ tưởng tượng nổi bản lĩnh của Tiêu tiên sinh, cũng không biết hắn vĩ đại đến cỡ nào!”
“Được rồi, hắn chỉ là một kẻ buôn người và bất động sản mà thôi, khoác lác mãi nghiện rồi đúng không?” Triệu Thanh Thanh trợn mắt, tức giận nói: “Dù ngươi có tin hay không thì cái tên Tiêu kia cũng đã chết rồi. Hắn tự tin quá mức, hấp thu một tia sức mạnh của sư phụ ta nhưng lại không thể phát tiết, sau đó cơ thể nổ tung. Hiện trường đã được kiểm nghiệm, vẫn còn sót lại một vài khúc tay chân của hắn, có cần ta dẫn ngươi đi xem tận mắt không?”
Mí mắt Đàm Thục Nhã khẽ giật, nhưng mà nàng lập tức cắn răng nói: “Mặc cho các ngươi nói hươu nói vượn như thế nào, ta cũng sẽ không tin tưởng các ngươi! Đừng hòng dụ dỗ để lấy thông tin gì từ ta, ta sẽ không bán đứng tổ chức, đừng phí sức nữa!"
“Dụ dỗ ngươi để lấy thông tin? Chuyện này thôi bỏ đi." Triệu Thanh Thanh lộ ra vẻ mặt coi thường, “Với ta mà nói thì ngươi không hề có bất kỳ giá trị gì, ta không có hứng thú lãng phí thời gian ở phương diện này. Ta chỉ muốn biết việc liên quan tới Tửu Nhi."
Đàm Thục Nhã sửng sốt một chút, ngay sau đó gào to: “Tửu Nhi là của ta! Nàng là con gái của ta, là tâm can bảo bối của ta, là sinh mệnh của ta...... Ngươi đừng nghĩ đến việc cướp nàng đi!”
“Nàng đúng là sinh mệnh của ngươi, điều này có thể xác định, nhưng mà những thứ khác thì chưa chắc." Triệu Thanh Thanh lạnh lùng nhìn nữ nhân đối diện, “Nếu ngươi thật sự quan tâm nàng thì sao có thể làm ra loại chuyện kia? Chẳng lẽ ngươi không biết một đứa trẻ bảy, tám tuổi thường xuyên bị rút máu là chuyện nguy hiểm cỡ nào sao?"
“Ta cũng không còn cách nào khác! Ta cũng không muốn như vậy!” Đàm Thục Nhã quả quyết phản bác: “Nhưng ta tuyệt đối không thể chết, nếu như ta chết thì nàng ấy cũng sẽ phải chết đói. Cho nên nếu nàng ấy muốn sống thì phải bảo đảm mạng sống của ta trước, chuyện này thì có gì sai chứ!”
“Sai hoàn toàn." Triệu Thanh Thanh phẫn nộ tột đỉnh, chỉ vào đối phương rồi khiển trách: “Ngươi chính là một kẻ tiểu nhân ác độc ích kỷ, dùng máu của Tửu Nhi để kéo dài sự sống cho bản thân, cái gì mà con gái ruột, đây chỉ là cái cớ ngươi đặt ra để cho bản thân có thể yên tâm thoải mái mà thôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận