Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2807: Công bố kết quả được chưa?

Bọn họ nói nghe rất hay, nhưng hành vi lại quá bẩn thỉu, vừa khinh thường cái gọi là kiếm tu nhưng một khi xuất hiện một nữ kiếm khách thực lực vượt qua bọn họ, bọn họ sẽ không chút do dự liên thủ tiến hành chèn ép.
Thật ra, Kiều Tiểu Kiều cũng chẳng lạ lẫm gì đối với tình huống này. Nàng đã gặp những chuyện tương tự không biết bao nhiêu lần trên trái đất, cho nên nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Đương nhiên, đám người Tiêu Thính Vũ cũng không cho rằng bọn họ làm như vậy là có lỗi gì. Vây giết một nữ nhân cố nhiên trơ trẽn, nhưng nếu để cho một nữ nhân lực áp bọn họ giành được kiếm khôi, bị mất hết mặt mũi sẽ quan trọng hơn.
Không biết danh vọng của Tiêu Thính Vũ không tệ hay là kiếm khách còn lại cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, quả nhiên ngoại trừ Kiều Tiểu Kiều, những người còn lại đều bao vây Cố Hàm Sương.
Tiêu Thính Vũ là công tử thế gia, nói chuyện làm việc đều dựa vào đạo đức: “Cố cô nương, không phải chúng ta khinh ngươi, nhưng thật sự kiếm đạo của ngươi không giống chính đạo. Nếu để cho ngươi chiếm được vị trí kiếm khôi, chỉ sợ không ít kiếm tu sẽ bị lừa dối mà đi chệch hướng.”
“Chính đạo hay là tà đạo?” Cố Hàm Sương thản nhiên nói: “Là do ngươi quyết sao?”
Tiêu Thính Vũ nghẹn họng, tức giận nói với Kiều Tiểu Kiều: “Kiều tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không khuyên bằng hữu của mình sao?”
“Tại sao ta lại phải khuyên nàng ấy?” Kiều Tiểu Kiều có vẻ như đang xem kịch vui: “Ta không xuống dưới đó giúp nàng ấy, các ngươi nên cảm tạ trời đất rồi.”
“Nếu đã như vậy, các ngươi cũng đừng trách chúng ta không khách sáo.” Tiêu Thính Vũ sở dĩ tra hỏi Kiều Tiểu Kiều, thật ra cũng muốn xác nhận xem nàng có xuống dưới hay không. Bây giờ hắn ta đã có đáp án, tất nhiên không cần hỏi thêm nữa.
Vân Tề Liệt bất mãn nói: “Ngươi nói mấy lời vô dụng để làm gì? Chỉ một nữ nhân thôi mà, giết thì giết, có cái gì cần phải nói chứ?”
Những người khác cũng có suy nghĩ như vậy.
Mặt Cố Hàm Sương vẫn không chút biểu cảm, cầm trường kiếm trong tay, đứng bên trên lôi đài, xung quanh là mấy vị kiếm đạo tuấn kiệt.
“Lên!” Vân Tề Liệt rút thanh trường kiếm màu đỏ, dẫn đầu phát động công kích.
Hành động này nhóm lên ngọn lửa, trong chớp mắt tất cả đã bao vây Cố Hàm Sương.
Những người khác cũng không do dự, cầm trường kiếm đồng loạt phát động sát chiêu với Cố Hàm Sương.
“Mời xem một trận mưa lửa.” Trước khi rút kiếm, Tiêu Thính Vũ ngâm nga một câu, sau đó giơ ngón trỏ và ngón giữa chỉ lên bầu trời.
Một đám mây đen trên không trung bay đến, tiếp theo là một cơn mưa lửa rơi xuống.
Lửa như tơ như sợi, liên miên bất tuyệt.
“Đáng tiếc thật! Thiên phú kiếm đạo của nữ tử kia đích thật kinh người.” Trên đài, Kiếm Cửu Minh thở dài nói.
Thiết Thanh Phong căm hận nói: “Có gì mà đáng tiếc chứ? Tâm thuật bất chính, kiếm đạo tất tà, nữ này nên giết thật sớm, chấm dứt hậu hoạn.”
Kiếm Cửu Minh nhìn Thiết Thanh Phong, không nhịn được cười. Ông ta biết đối phương sốt ruột vì con, cho nên ông ta cũng không nói thêm câu nào, quay đầu nhìn Võ Cửu vẫn im lặng: “Võ khâm sai, ngươi cảm thấy thế nào?”
Võ Cửu còn chưa nhận được mệnh lệnh của Kiều Tiểu Kiều, cho nên cũng không thể tự tiện làm việc, chỉ là cảm xúc hơi khó chịu: “Kiếm hội cũng không tệ lắm, nhưng lòng dạ nam nhi Thanh Kiếm Châu lại không được khoáng đạt. Nếu ở Lam Kinh, kiếm khôi đã sớm nhường cho vị cô nương kia, không nhất thiết phải rước nhục.”
“Võ đại nhân, lời này của ngươi là có ý gì?” Thiết Thanh Phong cau mày, cảm thấy khó chịu với Võ Cửu: “Ngươi không phải cho rằng nữ tử kia có thể thắng?”
Khóe miệng Võ Cửu nhếch lên, thản nhiên nói: “Chúng ta cứ xem đi rồi sẽ biết.”
Trên đài, thế công của đám người Tiêu Thính Vũ như mãnh hổ, nhưng gương mặt bọn họ lại là biểu cảm không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù tu tiên giả Hợp Thể Kỳ, dưới thế công không ngừng nghỉ của bọn họ, tuyệt đối không có khả năng thờ ơ, trừ phi là người chết.
Nhưng Cố Hàm Sương chẳng những không chết, lông tóc còn không bị tổn hao, chỉ nhẹ nhàng nâng trường kiếm ngang đỉnh đầu, ngăn cản thế công của bọn họ.
Bất luận hỏa khí của Vân Tề Liệt hay là hỏa vũ của Tiêu Thính Vũ, tất cả đều không thể dính vào người Cố Hàm Sương, chứ đừng nói chi đến kiếm khách khác.
“Rốt cuộc tu vi của ngươi là gì?” Tiêu Thính Vũ phát hiện ra dị dạng đầu tiên. Chỉ dựa vào kiếm thuật, cho dù Kiếm Thần năm đó cũng không thể nào làm được đến bước này.
Cố Hàm Sương cũng không trả lời, chỉ nói: “Thời gian không còn nhiều.”
Nói xong, nàng bỗng nhiên nhấc kiếm, trong nháy mắt đã quét đám người Tiêu Thính Vũ xuống lôi đài, thế công hung mãnh của đám người kia lập tức tiêu tán, giống như chưa từng tồn tại.
Tình huống này nằm ngoài dự đoán của khách quý quan chiến. Nữ tử này thật sự lực áp quần hùng, còn lại cuối cùng.
Dưới đài, đám người Tiêu Thính Vũ cũng không bị thương nghiêm trọng, nhưng tự tôn đã bị nghiền nát.
“Kiếm trang chủ, có thể tuyên bố kết quả chưa?” Cố Hàm Sương đứng trên lôi đài, đưa mắt nhìn Trang chủ Chú Kiếm sơn trang Kiếm Cửu Minh đang ngồi ở vị trí chủ tọa, thản nhiên hỏi.
Lúc này, đám người Kiếm Cửu Minh mới bừng tỉnh, nhất thời do dự. Chẳng lẽ ông phải tặng thanh Hỏa Mạch thần kiếm này cho một nữ nhân sao?
“Không được, tuyệt đối không được.” Thiết Thanh Phong quả nhiên là người đầu tiên phản đối: “Kiếm khôi sao có thể để cho một nữ nhân được?”
Mặc dù Kiếm Cửu Minh không tình nguyện cho lắm, nhưng ông là người xử sự có nguyên tắc: “Dựa theo quy củ kiếm hội, người nào thắng đến cuối cùng, người đó sẽ là kiếm khôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận