Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3678: Đầu óc của ngươi bị đánh ngốc à?

“Không thể nào, ngươi bớt nói hươu nói vượn ở đây đi.”
Thân hình Hoa Phùng Quân run rẩy, nhưng rất nhanh đã phản bác lại: “Ta biết ngươi cố ý muốn chọc giận ta, để ta đánh mất lý trí, thừa dịp gây nguy hiểm cho ta.”
“Ngươi cũng không phải mỹ nữ, thừa dịp gây nguy hiểm cho ngươi làm gì?” Hạ Thiên nhếch miệng, lại cảm thấy mình nói không đúng, liền cải chính: “Cho dù là mỹ nữ, xưa nay ta cũng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Điều mà ta nói đều là sự thật.”
“Đánh rắm.” Hoa Phùng Quân chậm rãi bò dậy, lạnh giọng nói: “Trong quan tài không có gì ngoài Cực âm Sương Khí của ta, còn có một Chu Thiên Cấm Hồn Phong Ma Đại Trận trấn áp, nữ nhân kia không thể nào tỉnh lại được đâu.”
Hạ Thiên nói: “Ngươi có phải già rồi nên hồ đồ không, ta nói nàng ta tỉnh lại từ lúc nào?”
“Vừa rồi ngươi rõ ràng nói như vậy mà.” Biểu hiện Hoa Phùng Quân âm trầm, mắt dần dần sáng lên một vòng ánh sáng màu xám: “Bây giờ ngươi lại không thừa nhận, quả nhiên chỉ biết ăn nói lung tung, ném loạn cẩu thí.”
Lam Y Nhân nhẹ giọng giải thích: “Vừa rồi chồng của ta chỉ nói là nữ nhân trong quan tài giải được sương khí, cũng không nói qua nữ nhân kia đã tỉnh lại. Nếu ngươi già mà trở nên hồ đồ, ngươi nên tìm một nơi để dưỡng lão đi, đừng có hại người nữa.”
“Vợ Tiểu Y Y, nàng nói đúng vế trước, nhưng vế sau thì không đúng.” Hạ Thiên cười nói: “Lão bạch si ngươi nhất định phải chết, dưỡng lão cũng đừng suy nghĩ nữa.”
Hoa Phùng Quân cười lạnh: “Thắng bại còn chưa biết được, ngươi cho rằng đánh trúng ta một quyền thì nắm vững thắng lợi hay sao? Đúng là ngây thơ.”
“Thật ngại quá, là hai quyền.” Hạ Thiên nghiêm túc cải chính.
“Mười quyền cũng chẳng tạo thành bất cứ tổn thương gì cho ta.” Hoa Phùng Quân cũng không cho rằng mình thua, tức giận nói: “Chẳng qua vừa nãy là do ta sơ sót, tiếp theo ta sẽ đông hồn phách của ngươi thành cặn bã, sau đó một chưởng đánh ngươi xuống mười tám tầng địa ngục.”
“Cực âm Sương Khí của ngươi đã vô dụng đối với ta.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta có băng hỏa linh thể, sương khí của ngươi lại lạnh, đối với ta mà nói lại càng giống thuốc bổ hơn.”
Hoa Phùng Quân khịt mũi coi thường: “Băng hỏa linh thể? Đối với phàm nhân, thể chất đó có lẽ không tệ nhưng trong mắt ma tộc chúng ta, nó chẳng qua chỉ là rác rưởi mà thôi.”
“Nói nghe có vẻ ngưu quá nhỉ! Vừa nãy không phải ngươi bị Hạ tiên sinh đánh hay sao?” Khổng Thủy Hương không nhịn được cà khịa một câu.
“Làm càn!” Hoa Phùng Quân giận tím mặt, cảm giác uy nghiêm của mình bị khiêu khích, trong nháy mắt lách mình đến trước mặt Khổng Thủy Hương, dùng tay bóp cổ của nàng: “Ngươi dám làm nhục ta, ngươi đi chết đi.”
Bốp!
Hạ Thiên xuất hiện, tiện tay đánh bay Hoa Phùng Quân ra ngoài.
“Đến hay lắm.” Hoa Phùng Quân cũng không phải không có chuẩn bị, ông ta vốn dụ Hạ Thiên ra tay.
Đang nói, mấy luồng hắc quang giữa ngón tay ông ta bay về phía Hạ Thiên.
“Dám chơi châm với ta?” Gương mặt Hạ Thiên hiện lên sự khinh thường, cũng không để hắc châm của Hoa Phùng Quân vào mắt, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, nắm chặt lấy hắc quang.
Hoa Phùng Quân cười lạnh không thôi: “Ngươi bị lừa rồi.”
Chỉ thấy những luồng hắc quang kia giống như vật sống dính vào tay Hạ Thiên, sau đó chui xuống dưới da, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.
Hoa Phùng Quân thu tay lui lại phía sau, ngạo nghễ nói: “Đây chính là Lạc Diệp Ma Trùng của Cực âm Giới. Một khi dính vào da, chưa đến nửa phút, chúng sẽ chui vào tim của ngươi, để ngươi thổ huyết mà chết.”
Hạ Thiên cảm nhận một chút, phát hiện ma trùng hình châm đang di chuyển trong cơ thể của hắn, hướng về nơi trái tim.
Hắn lập tức vận băng hỏa linh khí ngăn chặn đám ma trùng hình châm màu đen kia.
Tuy nhiên, cho dù đám ma trùng bị đông lạnh, chúng cũng không chết, vẫn không ngừng giãy dụa, chậm rãi tiến tới, sớm muộn gì cũng có một lúc thoát khỏi trói buộc, sau đó trực kích trái tim.
Hoa Phùng Quân nhìn thấy da mặt Hạ Thiên dần dần biến thành màu đen, không khỏi ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha, Hạ Thiên, châm pháp của ngươi cuối cùng cũng chỉ là châm pháp trên trái đất, ngân châm cũng chỉ là phàm châm, có thể xưng hào thần y trong số phàm phu tục tử, nhưng trước mặt ta, ngươi không có gì đáng để xưng đạo.”
“Ngươi cười quá sớm rồi.” Hạ Thiên nhếch miệng, tiện tay lấy Định Hải Thần Châm thi châm cho mình.
Bốn châm đầu tiên được thi triển, khơi thông huyết mạch linh khiếu.
Tiếp theo, Hạ Thiên dùng châm châm bên ngoài cơ thể của mình, hình thành một vòng xoáy linh khí, cuốn đám ma trùng hình châm vào trong, sau đó một lần nữa thu vào lòng bàn tay, thuận theo Định Hải Thần Châm văng ra ngoài.
Bốp.
Đám ma trùng hình châm nổ tung giữa không trung.
“Cái này, cái này…” Hoa Phùng Quân trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Mặc dù ngân châm của ngươi được tính là kỳ vật, nhưng cũng không có diệu dụng gì. Ngươi học ở đâu ra thủ pháp như thế? Vì sao lại có loại khí tức kia? Chẳng lẽ… ta hiểu rồi.”
Hạ Thiên nhếch miệng, vung tay lên: “Ngươi hiểu cái rắm.”
Phốc.
Hoa Phùng Quân há miệng phun ra một ngụm máu, biểu hiện thoáng có chút hoảng hốt: “Chẳng lẽ năm đó Phù Diêu Tiên Tử chọn nơi này làm nơi bế sinh tử quan cũng không phải hành động bất đắc dĩ, mà là đã sớm có dự mưu?”
“Ta chẳng biết ngươi đang nói cái gì.” Hạ Thiên nhếch miệng.
“Có lẽ, không, không thể nào, tuyệt đối không thể như vậy.” Hoa Phùng Quân đánh giá Hạ Thiên thêm vài lần, rất không cam tâm lắc đầu: “Phù Diêu Tiên Tử đắc tội cự đầu liên minh tu tiên, cho nên nàng ta mới gặp đại nạn, bị giáng chức xuống nơi này, tất cả đều chỉ là ngẫu nhiên, tại sao lại sớm có dự mưu được?”
“Đầu óc lão bạch si ngươi bị đánh đến ngốc à?” Hạ Thiên nhìn biểu hiện của ông ta, cũng chẳng muốn đánh ông ta thêm cái nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận