Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3334: Ta ghét nhất người khác cầm vũ khí chỉ vào người của ta

Cửa.
Cửa thanh đồng.
Vừa dày vừa nặng.
Bên trên quấn vô số xích sắt.
Giống như đằng sau cánh cửa đang giam giữ một con quái vật cực kỳ đáng sợ, chỉ cần lơ là một chút nó sẽ phá cửa mà ra.
Bất luận trên cửa hay là trên xích sắt đều có hoa văn quỷ dị cổ xưa, trông không giống với bất kỳ nền văn minh nhân loại nào đã biết.
Trên mỗi sợi xây xích đều dán lá bùa màu tím, phù văn bên trên ngược lại có chút quen mắt, hẳn là thủ bút của đạo môn trên trái đất.
Tuy nhiên, điều làm cho người ta chú ý nhất chính là chỗ giao nhau của tất cả dây xích cắm một thanh trường kiếm.
Thanh kiếm không có gì nổi bật, cũng không có gì lạ.
Nhưng lưỡi kiếm lại xuyên qua khe hở dây xích, vững vàng đâm vào trong cánh cửa.
Hạ Thiên liếc nhìn thanh kiếm, phát hiện trên thanh kiếm có một hàng chữ nhỏ. Mặc dù đã bị vết rỉ ăn mòn nhưng lờ mờ vẫn có thể phân biệt được.
“Tứ giới trấn thủ sứ, Thanh Công, Tào.”
“Không biết.”
Hạ Thiên nhếch miệng, đưa tay định rút lấy thanh kiếm.
“Dừng tay.”
Lúc này, một tiếng quát to vang lên sau lưng Hạ Thiên: “Ngươi dám động đến thanh kiếm này, ngươi đừng trách ta một kiếm chém ngươi.”
“Ngươi là ai?” Hạ Thiên quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện người đến là một nam nhân tóc trắng vác trường kiếm, mày kiếm mắt sáng, khá anh tuấn. Lúc này, hắn ta đang khó chịu hỏi Hạ Thiên.
Thanh niên tóc trắng lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Ta là trấn thủ sứ chi nhất tàn cảnh U Minh, hậu nhân Tào gia, Tào Tùy Tâm.”
“Cái gì trấn thủ sứ? Không phải lão Tào béo kia sao?” Hạ Thiên có chút kỳ quái hỏi.
Sắc mặt thanh niên tóc trắng không thay đổi, biểu hiện lạnh nhạt giải thích: “Tất cả gia tộc có truyền thừa đều có minh ẩn hai tông. Tào lục thúc là truyền nhân hiển tông, biết chuyện truyền thừa nhưng lại không có bản lãnh truyền thừa Tào gia. Còn ta là truyền nhân ẩn tông, thân phụ Thanh Công kiếm, phụ trách trấn thủ cửa này, không cho bất cứ kẻ nào mở ra.”
“Nếu ta nhất định mở ra thì sao?” Hạ Thiên lười biếng hỏi một câu.
Hai mắt gã thanh niên tóc trắng sáng lên như điện, mặt trầm như nước, trịnh trọng cảnh cáo Hạ Thiên: “Vị bằng hữu này, trong môn kết nối chính là U Minh, không phải địa phương bình thường, người giống như ngươi hoàn toàn không thể nắm chắc. Ngươi đừng tưởng rằng mình có chút vũ lực thì có thể muốn làm gì thì làm. Khi đối mặt với khiêu chiến chân chính, ngươi hoàn toàn không chịu nổi một kích.”
Hạ Thiên nghe xong, lập tức cảm thấy không có ý nghĩa. Đám ngu ngốc, cho dù uy hiếp người khác, khi nói cũng đều nói những câu giống nhau, hoàn toàn không có ý gì mới.
Gã thanh niên tóc trắng nhìn biểu hiện của Hạ Thiên, biết đối phương không để hắn ta vào mắt, không khỏi tức giận: “Ta chỉ vì tốt cho ngươi. Ngươi rút thanh kiếm này ra, nhân gian sẽ có một trận hạo kiếp, hậu quả ngươi sẽ không chịu nổi, ngàn vạn lần đừng phạm sai lầm.”
“Thanh kiếm rách này ta muốn rút thì sẽ rút.” Hạ Thiên khinh thường trả lời: “Ngươi nói giống như ngươi vĩ đại lắm. Chính bản thân ngươi cũng muốn rút nó ra, chỉ là ngươi không có thực lực mà thôi.”
Mặt gã thanh niên tóc trắng đỏ lên, quát lớn: “Ngươi nói hươu nói vượn gì đấy. Ta là trấn thủ sứ giới điểm, cả đời đều lấy việc trấn thủ nơi này làm vinh, tại sao ngươi lại có suy nghĩ đó chứ?”
“Có chính là có, ngay cả việc này cũng không dám thừa nhận, ngươi không có tư cách nói chuyện với ta.” Hạ Thiên nhếch miệng, đưa tay cầm lấy thanh kiếm trên cửa.
Gã thanh niên tóc trắng giận dữ, bỗng rút kiếm ra khỏi vỏ, nắm chặt trong tay trực chỉ cổ họng Hạ Thiên: “Ta bảo ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao?”
“Ta ghét nhất người khác cầm vũ khí chỉ vào người của ta.” Hạ Thiên khó chịu nhìn gã thanh niên tóc trắng: “Thằng ngu ngươi muốn chết, ta có thể thành toàn cho ngươi.”
“Ta biết bản lãnh của ngươi không nhỏ.” Gã thanh niên tóc trắng lạnh giọng nói: “Ngay cả ma ảnh ngoài cửa cũng không phải đối thủ của ngươi, nhưng kiếm của ta là thần kiếm trời ban, thế gian không có ai có thể chống đỡ được.”
“Nói như vậy, ngươi rất dũng cảm?” Hạ Thiên cười hỏi lại.
Gã thanh niên tóc trắng lắc mũi kiếm, vạch ra mấy luồng kiếm hoa phủ kín Hạ Thiên bên trong.
Đây không phải sát chiêu, mà là muốn thị uy với Hạ Thiên, khiến cho Hạ Thiên biết được sự lợi hại của hắn ta, đồng thời sinh ra chấn nhiếp cực lớn, thuận tiện cho việc khuyên nhủ tiếp theo của hắn ta.
Đáng tiếc, mấy loại kiếm chiêu lòe loẹt này trong mắt Hạ Thiên chẳng những không đáng một đồng, hơn nữa còn làm cho người ta chán ghét.
Đang!
Hạ Thiên tùy ý khoát tay, bóp lấy mũi kiếm đang run run trong kiếm hoa: “Mấy mánh khóe này chẳng có tác dụng gì đâu, ngươi nên về nhà luyện thêm nhiều một chút.”
“Đây chỉ là cảnh cáo, ngươi đừng nên ép ta ra tay.” Giọng điệu gã thanh niên tóc trắng càng thêm lãnh khốc: “Kiếm của ta chưa từng giết người không cừu không oán, ngươi đừng ép ta phá lệ.”
“Cút sang một bên.” Hạ Thiên lười lãng phí thời gian với người này, đá thẳng cho hắn ta một cước.
Gã thanh niên tóc trắng thấy Hạ Thiên dùng chiêu thức như vậy đáp lễ mình, tức đến mức mặt mũi đều muốn sai lệch.
Loại thối pháp không có mỹ cảm này quả thật là một sự sỉ nhục lớn lao đối với hắn ta.
“Loại thối pháp này thô tục không chịu nổi, chẳng khác nào mãng phu lang thang đường phố.” Gã thanh niên tóc trắng mỉa mai, hoàn toàn không thèm né tránh: “Xem ra ngươi không phải xuất thân từ môn phái tông tộc, cũng không tập trung học võ, chỉ thuần túy dựa vào sức mạnh bản thân. Ngươi đừng tưởng loại thối pháp này có thể chạm được nửa sợi lông của ta… A?”
Lời còn chưa dứt, gã thanh niên tóc trắng giật mình. Hắn ta còn chưa kịp ngăn cản, chân của Hạ Thiên đã đạp đến trước mặt hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận