Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2830: Ngươi có nghĩ kĩ hậu quả chưa?

“Ngươi không biết mình phạm tội gì sao?” Triệu Thanh Thanh mỉm cười hỏi ngược lại.
Quản Thiên Tiếu cố trấn định: “Ta chỉ là người kinh doanh, luôn tuân thủ quy tắc, làm sao có thể phạm tội được chứ?”
“Người kinh doanh? Tuân thủ quy tắc?” Triệu Thanh Thanh cười như không cười nhìn căn phòng xa hoa, hơi châm chọc: “Ngươi nói vậy, ngươi tưởng ta tin sao?”
“Đây chỉ là tiêu khiển xã giao, cũng không làm chuyện gì khác, chẳng lẽ cũng phạm pháp?” Quản Thiên Tiếu hạ quyết tâm, chỉ cần cắn răng không hé miệng, có Kim đại thiếu ở đây, hẳn có thể chịu đựng được.
Triệu Thanh Thanh cũng lười nói nhiều: “Đừng giả bộ nữa. Thức ăn vặt ngươi đưa cho Chu lão sư có vấn đề, có đứa bé thiếu chút nữa bị độc chết, ngươi cảm thấy việc này không phạm pháp sao?”
“Không, không thể nào.” Quản Thiên Tiếu phủ nhận: “Sản phẩm của công ty chúng ta đều được kiểm nghiệm nghiêm khắc mới đưa ra thị trường, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.”
“Có vấn đề hay không không phải do ngươi nói.” Triệu Thanh Thanh hừ lạnh, khinh thường nói: “Ta không rảnh nói nhảm với ngươi. Bây giờ nhân lúc ta còn chưa nổi nóng, ngươi ngoan ngoãn đi theo ta. Bằng không, ngươi có thể sẽ bị khiêng đi.”
“Mấy thứ đồ ăn vặt đó tuyệt đối không có vấn đề, các ngươi sai rồi.” Quản Thiên Tiếu quay sang nói với Kim đại thiếu và Mã lão bản: “Kim thiếu, Mã ca, các ngươi có thể làm chứng cho ta, phương thức đều do các ngươi cung cấp.”
Kim đại thiếu biến sắc, mắng to: “Con mẹ nó, ngươi nói hươu nói vượn gì thế.”
“Im miệng.” Mã lão bản cũng giật mình, vội vàng trừng Quản Thiên Tiếu.
Triệu Thanh Thanh cười nói: “Thì ra các ngươi cũng có phần. Vậy thì tốt, cùng đi hết đi.”
“Ai dám?” Kim đại thiếu nổi giận: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Triệu Hiểu Trác hay là Triệu công tử? Chỉ dựa vào chữ Triệu mà cũng dám dẫn ta đi, ngươi xứng sao?”
Bốp.
Không biết từ nơi nào bay đến một bàn tay, nặng nề đập lên mặt Kim đại thiếu, quạt bay cả người hắn ta. Gương mặt anh tuấn trong nháy mắt sưng thành đầu heo.
“Không có chuyện gì mà nữ nhân của ta không xứng làm.” Hạ Thiên nói: “Nàng đã bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi, nói nhiều như thế để làm gì? Ngươi muốn ăn đòn đúng không?”
“Ngươi dám ra tay với ta.” Kim đại thiếu hoàn toàn phát hỏa, rống to vào thiết bị trong phòng: “Bảo an đâu? Tất cả chết hết rồi sao? Mau quay lại đây cho bổn thiếu.”
Rất nhanh, quản lý của Thủy Tạ Thiên Cư cùng với một đám bảo an cấp cao chạy đến, bao vây Triệu Thanh Thanh, Hạ Thiên và một đám thành viên Thiên Đạo tổ.
“Ta là Tào Mạnh Đức, là quản lý ở đây, không biết chuyện gì đã xảy ra?” Không nghĩ đến quản lý ở đây lại là người ngoại quốc mắt xanh mũi lõ, càng ngoài ý muốn là người này nói tiếng Trung rất lưu loát.
“Tào Mạnh Đức?” Triệu Thanh Thanh có chút buồn cười: “Vì sao ngươi không gọi là Tào Tháo luôn đi?”
Tào quản lý mỉm cười, có chút tự giễu: “Ta cũng muốn lắm, nhưng hình như có một người ngoại quốc đã lấy cái tên này, còn là diễn viên thì phải, rất nổi tiếng, cho nên ta không đoạt của hắn ta làm gì. Chúng ta nói chuyện chính đi, vị nữ sĩ xinh đẹp này, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi muốn làm chuyện gì không?”
Triệu Thanh Thanh thản nhiên nói: “Bọn họ liên quan đến một vụ án, ta muốn dẫn bọn họ về điều tra.”
“Tào quản lý, chúng ta đến đây tiêu phí cũng bởi vì ở đây bí mật và an toàn.” Kim đại thiếu xông lên phía trước, chỉ tay vào Tào quản lý mà mắng: “Nhưng bây giờ thì sao? Lại có người vọt thẳng vào đây, chẳng nói chẳng rằng đã đánh người, còn muốn bắt chúng ta đi. Bảo an ngoài cổng của các ngươi ăn cứt mà sống à?”
“Kim tiên sinh, ngươi bình tĩnh lại, ta sẽ xử lý việc này.” Tào quản lý trấn an Kim đại thiếu hai câu, sau đó quay sang nhìn Triệu Thanh Thanh, cười nói: “Đáng tiếc, Kim tiên sinh là khách quý ở chỗ chúng ta, ta không thể để ngươi mang hắn ta đi được.”
“Ta không phải đang thương lượng với ngươi.” Triệu Thanh Thanh cũng không nhẫn nại: “Việc này rất nghiêm trọng, không phải một quản lý nho nhỏ như ngươi có thể quyết định. Tốt nhất ngươi nên hỏi ý kiến ông chủ của mình đi.”
“Không cần.” Tào quản lý lắc đầu: “Ông chủ của ta rất bận rộn, nhất định không hứng thú quan tâm mấy chuyện nhỏ này, còn có những tiểu nhân vật như ngươi.”
Hắn ta vừa nói xong, đám bảo an cao cấp lập tức rút gậy điện bên hông, tư thế dàn sẵn trận địa đón quân địch.
“Ngươi muốn dùng bạo lực đối kháng?” Triệu Thanh Thanh lạnh lùng hỏi: “Ngươi có nghĩ kỹ hậu quả chưa?”
Tào quản lý hơi nới lỏng nơ bướm ở cổ, biểu hiện kiêu ngạo: “Ta chỉ là bảo vệ khách quý trong câu lạc bộ chúng ta mà thôi. Rời khỏi nơi này, ngươi muốn như thế nào cũng được, nhưng ở đây, không ai có thể động đến hắn ta. Đây chính là quy củ của câu lạc bộ.”
Hạ Thiên đã mất kiên nhẫn. Hắn nói: “Thanh Thanh nha đầu, đừng nói nhiều với mấy thứ ngu ngốc này nữa, cứ đánh bay là được.”
“Ta khuyên hai vị nên tỉnh táo lại một chút.” Tào quản lý nghiêm túc nói: “Những bảo an cao cấp này, người nào cũng đều là cao thủ, còn ta cũng từng năm lần vô địch giải quyền anh thế giới ngầm. Ra tay, các ngươi cũng không có chỗ tốt đâu.”
“Nghe thật lợi hại.” Triệu Thanh Thanh khinh thường nói, nhấc chân đạp bay người này: “Đáng tiếc, chắc ngươi chưa bị người ta đánh.”
Tào quản lý bay ra ngoài mấy chục mét, đụng ngã bảy tám bức tường mới ngừng lại, nhưng đã bất tỉnh nhân sự. Đám người được gọi là bảo an cấp cao, không ai có thể đỡ nổi ba hiệp với thành viên Thiên Đạo tổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận