Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3442: Ngươi không trang điểm sẽ đẹp hơn

Chiêm gia.
“Ta xảy ra chuyện gì thế nhỉ?”
Sau khi mở mắt, Chiêm Văn Bân trải qua hơn nửa tiếng giảm xóc mới dần dần khôi phục thần trí, nhưng toàn thân trên dưới không còn chút sức lực nào, không khỏi lên tiếng hỏi một câu.
“Ngươi bị trúng độc. Hàn thần y vừa mới giúp ngươi giải trừ độc tính.” Chiêm Cao Hạc ôn hòa trả lời.
Mã Khiết Thần nghe xong, trong lòng rất không thoải mái nhưng vẫn nhịn được, không tiếp tục lắm miệng.
“Tại sao con lại bị trúng độc? Gương mặt Chiêm Văn Bân lộ ra vẻ khó hiểu.
Chiêm Cao Hạc liền hỏi: “Văn Bân, ngươi nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ, rốt cuộc là ngươi trúng độc vào lúc nào? Là ai đã hạ độc ngươi?”
“Ai đã hạ độc con?” Chiêm Văn Bân cau mày, càng nghĩ lại càng không có manh mối quá lớn, đành phải ôm đầu: “Đầu con đau quá.”
“Vậy ngươi đừng suy nghĩ nữa.” Chiêm Cao Hạc cũng không muốn thúc ép quá gấp: “Việc cấp bách bây giờ là hoàn tất lễ đính hôn. Sức khỏe của ngươi chịu được không?”
Chiêm Văn Bân gật đầu: “Hẳn không thành vấn đề.”
“Hàn thần y, ngươi có biết con trai của ta trúng độc gì không?” Chiêm Cao Hạc quay người trở lại, một lần nữa hỏi lão giả râu ria.
Hàn y sư lắc đầu. Thật ra, trong lòng ông đã có chút phỏng đoán nhưng vẫn còn chưa được chứng thực: “Cụ thể là độc gì, lão hủ còn chưa dám khẳng định. Tuy nhiên, rất có thể Chiêm công tử không phải trúng độc vào ngày hôm nay, mà hôm nay độc mới phát tác. Nhất định là có người đã khơi ra.”
“Có người khơi ra?” Chiêm Văn Bân lộ vẻ trầm tư.
“Văn Bân, ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ, hôm nay ngươi đã tiếp xúc với người nào.” Chiêm Văn Bân nghiêm túc nói: “Chúng ta sẽ loại bỏ từng bước. Người hạ độc tuyệt đối là đại địch của Chiêm gia. Nếu ngươi gặp bất trắc, lễ đính hôn sẽ không tiến hành được. Đến lúc đó tất nhiên sẽ làm chậm trễ đại kế phục hưng của Chiêm gia ta. Người này rất đáng chết, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn ta được.”
Trong lòng Chiêm Văn Bân đương nhiên cũng có đối tượng hoài nghi. Người đầu tiên mà hắn ta nghĩ đến chính là người đã quấy rối vị hôn thê của hắn ta, Hạ Thiên. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, hắn ta lại cảm thấy không có khả năng. Bởi vì ngay từ đầu đến cuối, hắn ta và Hạ Thiên chưa từng tiếp xúc gần qua.
Tiếp theo, hắn ta nghĩ đến thuộc hạ của mình, Lạc ca, nhưng rồi lại lắc đầu phủ định.
Càng nghĩ, lại càng không có chút manh mối nào cả.
“Được rồi, trước đừng lãng phí thời gian cho vấn đề này nữa.” Chiêm Cao Hạc nhìn thấy biểu hiện của con trai mình như thế, đành lên tiếng.
“Chiêm gia chủ, việc này tuyệt đối không thể qua loa.” Hàn y sư hợp thời nhắc nhở: “Độc của lệnh công tử chỉ là tạm thời ngăn chặn, cũng không thể hóa giải hoàn toàn. Hơn nữa, nếu người kia biết lệnh công tử không chết, chỉ sợ sẽ còn tiếp tục hạ độc thủ, tuyệt đối không được chủ quan.”
Vừa dứt lời, Chiêm Văn Bân chỉ thấy miệng ngòn ngọt, sau đó lại phun ra một ngụm máu.
“Văn Bân, ngươi không sao chứ?” Chiêm Cao Hạc giật mình, cuống quýt bước đến đỡ Chiêm Văn Bân, sau đó quay sang nói với lão giả râu ria: “Hàn thần y, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Không phải ngươi nói độc tính đã tạm thời được chế trụ sao?”
‘Kể cũng lạ, Ích Độc Đan của lão hủ hẳn phải có tác dụng mới đúng chứ.” Hàn y sư tiến lên kiểm tra cơ thể Chiêm Văn Bân một chút, nhưng cũng trăm mối không có cách giải.
Chiêm Cao Hạc lập tức quát hỏi: “Hàn thần y, ngươi nói vị Hạ thần y kia thật sự không thể tìm được sao?”
“Cho dù tìm được, đó cũng là nước xa không cứu được lửa gần.” Hàn y sư khó xử lắc đầu: “Cho nên, nhất định phải trong hôm nay mau chóng tìm ra người hạ độc, biết được là độc gì mới có thể nghĩ cách giải độc.”
Chiêm Văn Bân giật mình: “Nói như vậy, hôm nay ta chết chắc rồi sao?”
“Ngươi là tương lai của Chiêm gia, tuyệt đối không chết được đâu.” Chiêm Cao Hạc vẫn hạ quyết tâm: “Văn Bân, chúng ta ra ngoài một chuyến. Ta biết một người có thể giúp ngươi giải độc. Chỉ là trước kia không tiện làm phiền hắn, hiện tại tính mệnh của ngươi đang nguy hiểm, ta cũng không quản nhiều được như vậy.”
Chiêm Văn Bân hỏi: “Cha, cha nói người này là ai?”
“Đừng hỏi nữa, đi theo ta là được.” Chiêm Cao Hạc đã hạ quyết tâm, lập tức muốn ra ngoài: “Hàn y sư, ngươi cũng đi theo đi.”
“Vậy con trai của ta Thiên…” Mã Khiết Thần còn muốn hỏi ông ta chuyện của Chiêm Thiên Thiên.
Kết quả Chiêm Cao Hạc cắt ngang lời nàng ta: “Bây giờ ta không rảnh nói nhảm với ngươi. Ta và Văn Bân phải ra ngoài một chuyến, đoán chừng phải mất hai tiếng đồng hồ. Ngươi ở đây chờ đi, đừng đi loạn.”
“Bên phía khách sạn thì làm sao bây giờ?” Mã Khiết Thần nuốt xuống câu hỏi của mình, lại nghĩ đến thời gian, lại hỏi: “Bọn họ gọi điện thoại đến thúc giục.”
Chiêm Cao Hạc lạnh lùng nói: “Bảo bọn họ chờ đó cho ta, ta không trở lại, ai cũng không được phép đi.”
Sau khi nói xong, Chiêm Cao Hạc liền dẫn Chiêm Văn Bân, còn có Hàn y sư đi ra ngoài, cũng không biết là đi nơi nào.
….
7h tối, khách sạn Quế thành bắt đầu khách khứa như mây.
Điều kỳ quái là, đứng tại cửa tiếp khách chính là người của khách sạn và Nhiếp gia.
Chiêm gia là chủ nhân, lúc này lại không lộ diện, quả thật có chút kỳ lạ.
Người đến tham gia đều là nhân vật có máu mặt ở Quế thành. Bọn họ ngửi ra được mùi vị không được bình thường, chỉ là bọn họ không rõ ràng tình thế phát triển, cho nên tất cả đều yên lặng theo dõi kỳ biến.
Tuy nhiên, những thứ này đều không liên quan gì đến Hạ Thiên. Hắn cũng chẳng có hứng thú đối với chuyện xảy ra ở Chiêm gia.
Chỉ là Nhiếp Tiểu Lý còn phải trang điểm, khiến cho hắn cảm thấy có chút nhàm chán.
“Vợ tiếp viên hàng không, thật ra ngươi không cần phải trang điểm.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Bởi vì ngươi không trang điểm sẽ càng đẹp hơn.”
Nghe Hạ Thiên xưng hô với Nhiếp Tiểu Lý, nhân viên trang điểm đang giúp Nhiếp Tiểu Lý trang điểm không khỏi cả kinh, thiếu chút nữa làm rơi cọ đánh phấn xuống đất, còn tưởng rằng mình đã khám phá được bí mật thiên đại nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận