Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3763: Ta xưa nay không có nói đùa với sửu nữ

Dương San do dự một chút, sau đó hỏi Hạ Thiên: “Ông xã, vừa rồi không phải chàng nói đùa chứ?”
“Ta xưa nay không có nói đùa với sửu nữ.” Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng ta không tin thì tùy nàng ta thôi.”
Hàn Nhạc Hân bất mãn nhìn Hạ Thiên: “Này, ngươi không phải muốn chia rẽ quan hệ giữa ta và San San chứ? Khi ta và nàng ấy quen nhau, ngươi còn không biết ở đâu.”
“Nàng ấy là nữ nhân của ta, chỉ điểm này thôi, ngươi quen biết khi nào cũng vô dụng.” Hạ Thiên lập tức đứng lên ôm Dương San: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, nơi này chơi không vui chút nào, ở lại cũng không có ý nghĩa.”
“Bây giờ cũng đã giữa trưa.” Dương San gật đầu, cười nói: “Ông xã, chúng ta tìm quán cơm nào đó ăn chút gì đi.”
Hạ Thiên cười nói: “Thật ra có ăn cơm hay không không quan trọng, quan trọng là ta muốn ăn nàng.”
“Ông xã, bây giờ là giữa ban ngày, đừng.” Dương San không khỏi nhớ đến một đêm điên cuồng trong căn nhà gỗ trên núi tuyết, gương mặt bất giác ửng đỏ, âm thanh không tự chủ được nhỏ hơn rất nhiều: “Ban đêm, chúng ta về khách sạn lại nói, được không?”
“Không được.” Hạ Thiên ôm lấy Dương San, rất nhanh biến mất.
Hàn Nhạc Hân trợn mắt. Hôm qua nàng đã bị vứt bỏ, hôm nay lại tiếp tục, trong lòng không khỏi tức giận: “Đây là người sao? Đây là chuyện dành cho người làm sao?”

Lúc này, trong thư phòng Bạch gia.
Một số hạch tâm Bạch gia đang thương lượng một số chuyện.
Đại hội giao lưu sáng nay chỉ là làm dáng, tiến hành cũng được coi là thành công.
Một nam nhân mặc y quan chỉnh tề, khí độ bất phàm chậm rãi nói: “Trọng điểm của đại hội giao lưu lần này chính là hồ Thấm Nguyệt, một danh lam thắng cảnh cấp SSS vừa mới phát hiện gần đây. Ở đó chẳng những phong cảnh tươi đẹp, sinh thái tuyệt vời, hơn nữa nước hồ còn có tác dụng dưỡng nhan làm đẹp, cường thân kiện thể. Đây chính là cơ hội trăm năm khó gặp của Tuyết Thành chúng ta. Chỉ cần đánh tốt lá bài này, đến lúc đó Tuyết Thành tất nhiên sẽ trở thành một danh thiếp lộng lẫy nhất của ngành du lịch.”
Người này tên Bạch Thiên An, xếp hạng lão Thất, tuổi tác nhỏ hơn Bạch Thiên Hào gần mười tuổi nhưng tính cách trầm ổn, là một trong những người nối nghiệp do Bạch lão gia tử trọng điểm bồi dưỡng.
“Được rồi, đừng nói mấy thứ không cần thiết này nữa.” Một nam nhân hơn bốn mươi tuổi mập mạp khó chịu nói: “Nói điểm chính đi, những thứ không đau không ngứa này cứ giao cho người bên dưới xử lý là được.”
Bạch Thiên An gật đầu, lập tức nhấn mạnh: “Được rồi, đại ca. Lần này, trọng điểm của Bạch gia chúng ta chính là khai thác hồ Thấm Nguyệt. Hiệu quả của Thấm Nguyệt Trà Hương và Nhiễm Nhan Đan không tệ, chỉ là có chút tác dụng phụ, tạm thời không thể mở rộng. Phương diện này cần mọi người chúng ta cố gắng. Mặc dù Bạch gia chúng ta đã rất huy hoàng, nhưng mấy năm gần đây càng lúc càng xuống dốc, nhất định phải cầu mới, nhất là phái Tuyết Sơn.”
“Cho nên, tiếp theo chúng ta sẽ tiến hành theo hai bước. Một là cùng với các tinh anh trong nước đến hồ Thấm Nguyệt một chuyến, để bọn họ trải nghiệm cảnh đẹp tại chỗ, sau đó sẽ nói chuyện hợp tác với bọn họ, bọn họ sẽ thay chúng ta tuyên truyền. Đây chính là tranh thủ sự tán đồng của giới thế tục, càng nhiều người biết càng tốt. Cho dù phái Tuyết Sơn muốn chiếm lấy cũng phải cố kỵ một chút.”
“Hai là đẩy mạnh phát triển các sản phẩm liên quan và mở rộng sản xuất. Thực tế, việc hợp tác với tập đoàn Thần Y của Giang Hải là hoàn toàn có thể. Bọn họ đã phát triển nhiều sản phẩm tương tự và có kinh nghiệm phong phú trong lĩnh vực này. Nếu có thể dựa vào Hạ Thiên, vậy thì càng tốt hơn.”
Sau khi nói một hơi, Bạch Thiên An vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn nhưng cũng cho rằng đã đủ. Hắn ta nhìn mọi người: “Không biết các vị trưởng bối có ý kiến gì không?”
“Lão thất, ngươi nói nghe rất êm tai nhưng ta không đồng ý với phương án này của ngươi.” Nam nhân mập mạp khinh thường khoát tay: “Linh khí ở hồ Thấm Nguyệt rất dồi dào, có tiềm năng trở thành linh tuyền mới, chúng ta nên quây thành cấm địa của Bạch gia. Nếu khai thác tốt, chưa đến năm mươi năm, nói không chừng Bạch gia chúng ta có thể trọng chưởng phái Tuyết Sơn cũng khó nói, cần chi phải tiện nghi cho người ngoài.”
Nữ nhân ngồi bên cạnh ông ta cũng gật đầu không thôi: “Ta cảm thấy chồng của mình nói không sai. Nếu không phải lão đầu tử nhất định phải tổ chức đại hội giao lưu, ta thậm chí còn không muốn để bên ngoài biết lấy. Còn nữa, Hạ Thiên đả thương Thiên Hào, không giết hắn đã là may mắn lắm rồi.”
“Đại ca, đại tẩu, hồ Thấm Nguyệt không phải Bạch gia chúng ta có thể nắm giữ.” Bạch Thiên An cười khổ, giải thích: “Nếu không công bố, rất nhanh nó sẽ bị phái Tuyết Sơn chiếm lấy. Đến lúc đó, chúng ta ngay cả cháo cũng không có mà húp. Thế lực tập đoàn Thần Y rất khổng lồ, chính là ngoại viện cường lực mà chúng ta cần nhất.”
“Đánh rắm.” Nam nhân mập mạp vỗ bàn hét lên: “Hắn tính là cái gì chứ? Tuyết Thành do Bạch gia chúng ta định đoạt, thù của Thiên Hào nhất định phải báo. Dám đả thương người ở Tuyết Thành, người bị thương còn là người của Bạch gia ta, nếu hắn không chết, Bạch gia ta còn mặt mũi nào tồn tại ở Tuyết Thành nữa chứ?”
“Nếu không, chúng ta xin phép cha một chút.” Bạch Thiên An có chút do dự.
“Không cần.” Nam nhân mập mạp hừ lạnh một tiếng: “Ta đã dặn dò người bên dưới đi làm việc, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận